Đích Nữ Họa Phi

Chương 63 : quý nhân tương trợ

Trong không gian yên tĩnh, đột nhiên Tưởng Tố Tố ho khan mấy tiếng, từ từ tỉnh dậy. Thấy mọi người nhìn mình mập mờ, nàng nhìn lại bản thân, trong lòng cảm thấy hồi hộp. Tưởng Lệ hả hê nói: "Nhị tỷ tỉnh rồi, tốt quá." "Xảy ra chuyện gì?" Tưởng Tố Tố xoa trán, lúc này y phục của nàng ướt đẫm, dính sát vào cơ thể để lộ đường cong yểu điệu. Mái tóc dài dán vào y phục, khuôn mặt mộc mạc nhỏ nhắn bây giờ như hoa sen mới nở, khiến người khác cảm thấy thương tiếc. Nhưng nghĩ tới lời nam nhân da ngăm nói, mọi người lập tức thấy khinh bỉ. Tưởng Tố Tố nhạy cảm phát hiện thái độ khác lạ của người xung quanh, Tưởng Đan luôn im lặng bỗng nói: "Nhị tỷ, sao tỷ có thể tư thông với người khác? Còn... Còn đưa khăn tay của mình cho người ta làm tín vật? Tỷ làm vậy, nếu để phụ thân biết, vậy chẳng phải sẽ khiến cha buồn bực sao?" "Ngươi nói gì?" Tưởng Tố Tố kinh hãi, giọng cũng cao lên: "Ai tư thông với người khác?" Tưởng Đan hoảng sợ lùi về sau một bước: "Có... Có chứng cứ xác thật." "Nói bậy nói bạ!" Trong lòng Tưởng Tố Tố hoảng hốt, từ khi tỉnh lại nàng đã biết chuyện không ổn, vốn dĩ phải là Tưởng Nguyễn té xuống sông mới đúng, kết quả người rơi xuống nước lại là mình. Rối loạn hết rồi! Kế hoạch rối loạn hết rồi! Bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Nàng nóng lòng phản bác, giọng điệu đanh đá, nào còn dáng vẻ tiểu thư đoan trang thường ngày. Lại nhìn dáng vẻ bị dọa sợ của Tưởng Đan, trong lòng mọi người lại suy đoán một hồi. Chuyện trên đời này vốn là thế đó, khi nàng là một tiên tử thì tất nhiên chuyện gì cũng tốt, một khi có vết nhơ, sẽ biến thành dâm phụ trong mắt mọi người, làm điều gì cũng là sai. Tưởng Tố Tố thấy mọi người đều im lặng, lòng càng vội hơn, không để ý đến bản thân thế nào, bật đứng dậy, nói với nam nhân da ngăm: "Tại sao ngươi lại muốn bôi nhọ sự trong sạch của ta, sau khi về ta sẽ nhờ phụ thân điều tra kỹ chuyện này, nhốt ngươi vào đại lao!" Nam nhân da ngăm giống như bị đả kích, lẩm bẩm nói: "Rõ ràng lúc trước nàng không nói như vậy, chẳng lẽ những lời thề ngày xưa đều là giả sao?" Vẻ mặt hắn đầy giận dữ: "Sao nàng lại ruồng bỏ ta, Chu Đại ta là người muốn vứt là vứt sao?" Tưởng Nguyễn suýt nữa đã bật cười, đáng thương nàng kiếp trước hèn yếu đến tột cùng, lúc ấy bị sợ đến rối bời, sao có thể lanh mồm lanh miệng như Tưởng Tố Tố bây giờ, tất nhiên cũng không thể lãnh giáo diễn xuất của Chu Đại. Tưởng Tố Tố nghe vậy thì hận Tưởng Nguyễn đến tận xương, tất nhiên nàng biết Chu Đại này là người thế nào, nhưng tại sao người rơi xuống nước lại là nàng? Người Chu Đại phải đối phó là Tưởng Nguyễn mới đúng. Bây giờ dù có trăm cái miệng cũng không bào chữa được, bình thường mọi chuyện của nàng đều do Hạ Nghiên quyết định, hiện giờ ngay cả một người nói chuyện giùm cũng không có. Hơn nữa tinh thần của nàng bây giờ lại không ổn định, sự tỉnh táo của ngày thường đều biến mất hết, sao có thể nghĩ ra được đối sách chứ. Tưởng Nguyễn không hề cho Tưởng Tố Tố thời gian suy tính, nàng nói với Chu Đại: "Chu công tử, hiện tại không phải là lúc để tranh chấp. Gió đêm rất lạnh, nếu Tưởng tiểu thư bị phong hàn, chắc cũng không phải là điều ngươi muốn. Hay ngày khác Chu công tử hãy đến Tưởng phủ viếng thăm, Tưởng phủ nhất định sẽ cho công tử một câu trả lời hợp lý." Chu Đại do dự, Tưởng Tố Tố lại hét lên: "Không, không phải ta, ta không hề làm chuyện đó, là hắn vu oan cho ta!" Tưởng Tố Tố không phải kẻ ngu, biết nếu thật sự làm như lời Tưởng Nguyễn, tối nay sẽ yêm xuôi, nhưng như vậy chẳng khác gì là ngầm chấp nhận, rồi ngày mai tin tức sẽ truyền khắp kinh thành, đến lúc đó đã muộn rồi. Quận chúa Dung Nhã cười một tiếng, thái độ thân thiết nói: "Nhân chứng vật chứng đều có, thật sự không biết tại sao lại còn chối cãi, da mặt dày như vậy sao?" "Ngươi!..." Tưởng Tố Tố trợn mắt nhìn nàng ta, suy nghĩ một chút, rồi không phản bác nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, cắn môi dưới yên lặng rơi lệ. Nàng như vậy, lại khiến một số người trên thuyền Thanh Tùng nổi lên lòng trắc ẩn. Nhưng các tiểu thư trên thuyền Linh Lung đã bắt đầu bàn tán: "Không ngờ nàng ta lại là người như vậy." "Bình thường thì giả vờ như tiên nữ, không ngờ lại bẩn thỉu như vậy." "Mặt mũi của Tưởng thượng thư bị nàng làm mất hết rồi.’ "Tín vật đính ước cũng có rồi, còn chối cãi, thật buồn cười." Dưới áp lực như vậy, Tưởng Tố Tố không nén được tức giận. Trên thuyền Thanh Tùng, Ngũ hoàng tử nhíu mày, mặt lộ vẻ không vui nhìn Tưởng Tố Tố: "Còn nhỏ tuổi đã không biết tự trọng, đúng là đồi phong bại tục!" Tuyên Ly nghiền ngẫm yên lặng không nói gì, Mạc Thông huých nhẹ Tiêu Thiều một cái, lắc đầu than thở: "Tiên nữ này sống vui vẻ như vậy sao lại nghĩ không thông, coi trọng tên mãn phu này? Kỳ lạ thật." Tiêu Thiều không đáp lời, Dạ Phong trong bóng tối truyền âm nói với hắn: "Chủ tử, nhị tiểu thư Tưởng gia là người trước cửa Bảo Quang Tự năm đó." Nghe vậy, Tiêu Thiều khẽ cau mày, đưa mắt nhìn Tưởng Tố Tố lần nữa. Lúc này tên nam nhân da ngăm cố ý nói: "Không được, đám người giàu sang phú quý các ngươi đều coi thường người khác, Chu Đại ta không phải là người dễ bắt nạt, nỗi nhục hôm nay, ta cần một lời giải thích." Hồ Điệp với Tinh Đình gấp muốn chết, Tưởng Tố Tố cũng cảm thấy tuyệt vọng, khi tình huống không còn chút hy vọng gì, bỗng một giọng nói lạnh lùng trong trẻo truyền tới: "Miếng ngọc màu xanh đó là do Bổn vương tặng cho Tưởng nhị tiểu thư, không biết có quan hệ gì tới ngươi?" Tưởng Nguyễn sửng sốt, chỉ thấy nam nhân y phục màu đen anh tuấn tuyệt luân đứng chắp tay, vẻ mặt lạnh lùng. Đôi mắt lạnh như sao băng nhẹ nhàng đảo qua, liền khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề. Một câu nói của Cẩm Anh vương Tiêu Thiều, lập tức giải vây cho Tưởng Tố Tố đang chìm trong tuyệt cảnh. Nhất thời, ánh mắt dò xét đều tập trung trên người Tiêu Thiều và Tưởng Tố Tố, mọi người rối rít suy đoán, chẳng lẽ là Cẩm Anh vương với Tưởng Tố Tố có giao tình gì sao, chứ vô duyên vô cớ, Cẩm Anh vương trước giờ lạnh lùng sao có thể giải vây cho nàng? Tưởng Tố Tố cũng sửng sốt một chút, mặc dù không biết tại sao Tiêu Thiều lại giúp mình, nhưng khi thấy dung mạo anh tuấn tuyệt luân của Tiêu Thiều, trong mắt lập tức hiện lên sự si mê. Nàng yêu kiều nhún người: "Đa tạ vương gia bênh vực lẽ phải, hôm nay nếu không có Vương gia, Tố nương thật sự là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch." Tưởng Nguyễn sững sờ nhìn Tiêu Thiều, sự sôi trào trong lòng khó có thể lắng xuống. Kiếp trước chưa từng nghe Tiêu Thiều với Tưởng Tố Tố có quan hệ gì, Tiêu Thiều cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc, sao tối nay lại đứng ra giúp Tưởng Tố Tố. Chẳng lẽ kiếp trước và kiếp này, Tưởng Tố Tố đều luôn may mắn như vậy, cho dù đang ở trong khốn cảnh, cũng có quý nhân tương trợ. Ông trời ơi! Có phải ông đã bất công quá rồi không? Cảm giác được có một đôi mắt lạnh thấu xương đang nhìn mình, Tiêu Thiều nhìn theo hướng xuất phát, không hiểu sao lại ngẩn ra, nhìn thấy dưới ánh trăng, thiếu nữ mặc y phục đỏ rực đứng trên thuyền đối diện đang lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt là hận thù dày đặc, y như Tu La dưới địa ngục.