Đích Nữ Họa Phi
Chương 4 : Không Thể Buông Tha
Mồng một đầu năm, sáng sớm đã truyền đến tiếng pháo, mấy đứa nhỏ ở điền trang túm tụm kéo nhau đi đốt pháo , tiếng pháo qua đi, lạc hồng rơi đầy đất, chói mắt như gấm hoa, thật là"Tràn ngập không khí phấn khởi" .
Điền trang từ trên xuống dưới bắt đầu bắt đầu bận rộn túi bụi, không biết là vô tình hay cố ý bỏ quên chủ tớ ba người, sau bữa tiệc đêm tất niên, không có một người nào tới trong sân ba người nữa.
Bạch Chỉ ở cạnh cửa khều chậu than, nửa người chặn cạnh cửa, quạt khói rangoài, trong phòng miễn cưỡng có một chút ấm áp. Bên ngoài ánh nắng chiếu vào trong sân, trong sân một chỉ có gian nhà vắng vẻ rách nát, mái hiên quanh năm bị dột mưa không nói, còn thường xuyên có chuột đồng chạy tán loạn, điền trang chỉ đưa tới chiếc chăn đơn bạc, còn bị chuột cắn hỏng không ít. Bạch Chỉ thở dài, không nhịn được quay đầu lạinhìn Tương Nguyễn ôm lấy chăn ngồi trên giường.
Tương Nguyễn dựa vào gối nâu vải thô, chăn đắp che ngực, đang cúi thấp đầu, Bị đưa vào điền trang trên bốn năm,nhà Trương Lan thiếu y ngắn thực, nàng dậy thì muộn hơn so với thiếu nữ bình thường một chút, tóc khô vàng, lúc này ánh nắng chiếu qua cửa sổ, chiếu vào máu tóc thật dài của nàng ánh lên ánh sáng lộng lẫy, môi nhỏ màu mân côi đang mím lại so với thường ngày có chút tươi sắc hơn một chút, ngũ quan thanh tú đoanchính. ...nàng ngồi lẳng lặng, trầm tĩnh hơn so với trong ngày thường, phảng phất thay đổi tựa như một người xa lạ.
Bạch Chỉ khuấy củi gỗ trong chậu than, nhớ tới đêm qua Liên Kiều đem đầu đuôi chuyện Thu Nhạn nói cho nàng biết, cuối cùng nói: "Tỷ nhìn tiểu thư có chút không đúng, biến hóa quả thực quá lớn, chẳng lẽ vẻ nhẫn nhục chịu đựng ngày xưa đều chỉ là gạt người?"
Bạch Chỉ không biết trả lời nàng ra sao, kỳ thực Liên Kiều nói không sai, Tương Nguyễn quả thực biến hóa quá lớn, làm nha hoàn thiếp thân các nàng cảm giác càng thêm rõ ràng. Từ bốn khi bị đưa vào điền trang Tương Nguyễn sau này đều là lấy nước mắt rửa mặt, Trương Lan gây khó khăn đủ đường, sau đó công phu rơi lệ cũng mất, chỉ yên lặng nhìn, khổ sở tích tụ ở trong lòng, ngày thường càng thêm kiệm lời. Hôm qua lại biểu hiện thái độ với Thu Nhạn, phảng phất giống như là một người khác. Bạch Chỉ trong lòng nghi hoặc, một người bệnh nặng một hồi lâu, chẳng lẽ tính tình cũng thay đổi?
Có điều dù có thay đổi như thế nào đi nữa, Tương Nguyễn vẫn là chủ nhân của các nàng, thái độ bây giờ của Tương Nguyễn khác xưa, có khi là một chuyện tốt. Đang xuất thần, Liên Kiều mang một bao giấy dầu đi thẳng tới, suýt chút nữa đá lật chậu than.
"Cẩn thận chút, " Bạch Chỉ nhẹ giọng trách cứ: "Làm sao liều lĩnh như vậy?"
"Đi mua chút hàng tết trở về." Liên Kiều cũng không giận, vẫn cười hì hì, nhảy vào trong phòng, đem bao giấy dầu mở ra trên bàn, nói với Tương Nguyễn : "Tiểu thư tới ăn chút đi, bánh xuân* vẫn còn nóng đây. "
Loại bánh màu trắng ăn trong tiết lập xuân của Trung Quốc.
Bạch Chỉ kỳ quái: "Ngươi có được từ nơi nào vậy?" Trương Lan sẽ không có lòng tốt như thế, bây giờ bởi vì chuyện Trần Chiêu Trương Lan rất tức Tương Nguyễn, bọn hạ nhân sẽ không chủ động vào cái rủi ro này, trong tay bọn họ lại không có bạc vụn để mua đồ ăn vặt.
"Điền trang dường như có quý nhân đến thì phải, mấy ngày nay từ trên xuống dưới đều chuẩn bị, trang hoàng đồ ăn vặt cũng nhiều hơn một chút, nô tỳ cùng với Bách Hợp trong phòng bếp có chút giao tình, liền xin mấy cái." Nàng cười: "Chúng ta tuy rằng thô ráp chút, nhưng cũng muốn ăn tết a, tiểu thư nhìn này còn có cái này nữa." Nàng móc ra một chuỗi tiền đồng từ trong lòng : "Lúc trở lại liền mua mười đồng tiền, cầu may mắn, năm sau thuận lợi phát tài a."
Bạch Chỉ cười khúc khích: "Mua xâu tiền đồng làm cái gì, chẳng lẽ muốn cầu năm sau tiểu thư tài nguyên cuồn cuộn sao?"
"Tài nguyên cuồn cuộn có cái gì không tốt?" Liên Kiều nói: "Có tiền có thể điều khiến được ma quỷ, có bạc có cái gì không được, nếu là có bạc, những người này sẽ không dám bắt nạt tiểu thư."
Bạch Chỉ bận bịu hướng Liên Kiều khiến cho cái màu sắc, nhắc nhở nàng Tương Nguyễn vẫn còn, chớ nói nữa. Liên Kiều tự biết nói lỡ, vội ngừng miệng, cẩn thận liếc mắt nhìn Tương Nguyễn.
Tương Nguyễn lắc đầu, từ từ vén chăn đi xuống, Liên Kiều dìu lấy nàng, Tương Nguyễn đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn chuỗi đồng tiền trên bàn, liền đưa tay đeo vào. Nàng làm bộ, nói: " Cầu xin may mắn."
Liên Kiều trong lòng đau xót, tiểu thư quý phủ nhà nào đêm tân niên không đeo một đống đồ trang sức to nhỏ, tiểu thư cũng chỉ có một xâu tiền đồng là có giá trị, đến nhân gia bách tính bình thường, cũng là không đến nỗi như vậy. Nghiêng đầu che lại chua xót trong mắt, Liên Kiều lại cười nói: "Tiểu thư, ăn bánh xuân đi."
Tương Nguyễn lắc đầu: "Ăn không vô, các ngươi ăn đi." Nàng dừng một chút, nói: "Ta không có bạc để thưởng cho các ngươi, theo ta đến điền trang, bốn năm này các ngươi cũng ăn rất nhiều khổ, cũng may lúc này, chúng ta sẽ không phải chịu khổ nữa rồi."
"Vâng vâng vâng, " Bạch Chỉ vội vàng nói: "Năm nay tiểu thư năm nay có có phúc lớn, mọi chuyện sẽ thuận lợi"
Tương Nguyễn biết nàng là hiểu lầm ý của mình, cũng không giải thích, chỉ nhìn ngoài cửa sổ: "Bên ngoài khí trời rất tốt, đi ra ngoài một chút đi."
Bạch Chỉ cùng Liên Kiều vui mừng liếc mắt nhìn nhau, Tương Nguyễn ngày thường ngoại trừ làm việc, không đồng ý chủ động đi ra ngoài đi dạo, hạ nhân điền trang thấy ba người các nàng đều trào phúng, châm biếm Liên Kiều tính tình mạnh mẽ, miễn cưỡng mới có thể đè ép được mấy người bọn họ, nhưng cũng chả ăn thua gì, cứ thế mãi, Tương Nguyễn không muốn gặp người, ngày thường đều ở trong sân.
"Được được được, " Liên Kiều cười đi lật rương chứa quần áo: "Tiểu thư muốn mặc bộ quần áo nào?"
Tương Nguyễn trong lòng bật cười, trên thực tế, bộ quần áo nào chả giống nhau, khi nàng đến điền trang trên mang theo không ít quần áo, tranh sức, những đồ trang sức y phục kia không lâu liền bị hai mẹ con Trương Lan cùng Trần Phương lừa gạt cướp đi, đến cuối cùng, ngay cả một cái xiêm y cũng không lưu lại. Trần Phương cầm hết thảy y phục của nàng, đổi lại cho nàng quần áo vải thô cũ nát, không nói đến bề ngoài, áo bông mặc trong ngày mùa đông cũng mỏng manh đến đòi mạng, liền phổ thông ? Đến chức năng chống lạnh cũng khó có thể làm được.
"Ngươi chọn đi." Tương Nguyễn nói.
Liên Kiều cùng Bạch Chỉ chọn nửa ngày, mới chọn một cái áo màu xanh sẫm có lớp bông lót mỏng, bên dưới Bạch Chỉ chọn một cái quần vải màu vàng dài rộng, bên ngoài che một áo choàng dài màu nâu đã mòn vẹt. Sợ làm tóc tinh xảo không hợp với xiêm y, Bạch Chỉ búi tóc đơn giản nhất, bởi vì tuổi tác còn nhỏ, xem ra ngược lại cũng rất thích hợp. Bộ trang phục này thực không tính là vui mừng, Tương Nguyễn da rất trắng, mặc vào cũng không có vẻ quê mùa, thêm vào khí chất trầm tĩnh lạnh lùng, giống như hai người khác nhau.
Thu thập thỏa đáng, ba người mới đi ra sân, Liên Kiều đề nghị đi ra ngoài đường phố, vừa ra điền trang đại trạch viện, liền đụng phải mấy người, tiếng nói vui mừng bất ngờ truyền đến: "Nguyễn muội muội!"
Liên Kiều hơi nhướng mày, Bạch Chỉ cũng bất động thanh sắc bảo hộ Tương Nguyễn phía sau, Tương Nguyễn ngẩng đầu, hình dáng đối phương đập vào hai mắt của nàng.
Chính là nhi tử của Trương Lan, Trần Chiêu.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
61 chương
155 chương
62 chương
30 chương