Đích Nữ Họa Phi

Chương 22 : Chỉ thường thôi

Hôm nay phố Đông hết sức náo nhiệt, bởi vì Tri phủ sẽ xét xử vụ án vị tiểu thư trong thôn trang giết chết một nha hoàn, rồi ném thi thể xuống giếng khô, nhân chứng chính là con trai của quản sự thôn trang. Nhân chứng vật chứng vụ án này đều có, đa số mọi người đều nói vị tiểu thư này lòng dạ độc ác, không biết nha hoàn kia đã làm gì mà đắc tội với vị tiểu thư đó. Cũng có người nói vị tiểu thư này tự hạ thấp thân phận mình, không ngờ lại còn so đo tính toán với một đứa nha hoàn như thế, đến mức không tiếc giá gì cũng phải lấy mạng người ta, không biết là vị tiểu thư nhà nào mà kiêu ngạo như vậy. Tại nha môn, lúc này ở chính giữa phía trước có một vị trung niên bụng phệ đang ngồi trên ghế, mặc trường bào gấm màu xanh nhạt có thêu các đường vân bằng tơ tằm, bởi vì đai ngọc thắt quanh eo không thể che được dáng người mập mạp thành ra bụng nhìn có chút bó chặt, người này béo mập trắng trẻo, trên ngón cái đeo nhẫn ngọc nạm vàng, chính là tri phủ - Tiễn Vạn Lý. Ngay vị trí bên trái cũng có một người nhưng không có vẻ giàu sang phú quý như Tiễn Vạn Lý. Ngược lại, chất liệu y phục cực kỳ đơn giản, thậm chí còn có chút thô ráp, cả người tản ra mùi vị mộc mạc, so với cả công đường giàu sang này thì hoàn toàn không phù hợp. Tiễn Vạn Lý rất cung kính đối với vị khách y phục đơn sơ này, thậm chí còn nịnh nọt, hắn sai thủ hạ rót một chén trà nóng, dáng vẻ cười cười lấy lòng bưng đến: “Vương đại nhân, bản án lần này, ngài xem. . .” Vương đại nhân nhìn hắn một cái, không lạnh không nóng nói: “Ngươi xét hỏi đi, ta nhìn là được.” “Vâng vâng.” Tiễn Vạn Lý âm thầm móc khăn từ trong lòng ra lau mồ hôi, lại liếc nhìn thủ hạ, đập miếng gỗ nhỏ một cái: “Mang phạm nhân lên!” Tưởng Nguyễn bị Lý Mật đưa ra khỏi phòng giam thì Thục Phân lo lắng nắm lấy tay nàng: “Sẽ không có chuyện gì chứ?” “Không sao.” Tưởng Nguyễn vỗ vỗ tay nàng ta: “Phụ thân muội đến đón muội rồi, nhớ kỹ lời muội nói, không cần lo lắng, rất nhanh thôi sẽ không sao nữa.” Lúc này Thục Phân mới buông tay ra, Lý Mật thương cảm liếc nhìn Tưởng Nguyễn, trên thực tế, phụ thân Tưởng Nguyễn không hề đến đón nàng, cũng không có ai cầu xin cho nàng. Chẳng qua hôm nay là xét hỏi mà thôi, hiện tại tất cả mũi nhọn đều hướng về Tưởng Nguyễn, ngay cả một người có thể nói chuyện giúp Tưởng Nguyễn cũng không có. Cho dù hắn muốn hỗ trợ, cũng hữu tâm vô lực (có lòng mà không có sức), huống hồ bản thân là người phá án, hắn cũng phải tránh bị nghi ngờ. Trong lòng Lý Mật thở dài, biết rằng lần này Tưởng Nguyễn là chạy trời không khỏi nắng, nhất định phải gánh tội danh này rồi. Nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm sau này của Tưởng Nguyễn, thái độ Lý Mật càng trở nên ôn hòa hơn. Trên công đường, thời điểm Tưởng Nguyễn bị dẫn đến, đám người xem náo nhiệt vây quanh bên ngoài lại có chút ngạc nhiên, đều cho rằng vị tiểu thư có gan giết người nhất định phải là một người hung hăng xấu xa, một kẻ chanh chua thô tục quê mùa, ở đây mọi người vẫn theo quan niệm nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhưng ai ngờ bị dẫn tới là một tiểu cô nương xinh đẹp, vẻ mặt vẫn nhẹ nhàng dịu dàng, làm gì có bộ dáng ghê gớm. Dĩ nhiên mọi người đều tin tưởng ánh mắt của mình, vì vậy nhất thời cũng không tin Tưởng Nguyễn là kẻ chủ mưu giết người. Trong lòng Tiễn Vạn Lý cũng thấy kỳ lạ, không nghĩ tới nhân vật chính này lại là một tiểu mỹ nhân nũng nịu như thế, vậy thành ra hắn trở thành người không biết thương hoa tiếc ngọc rồi. Chỉ có điều. . . Hắn nhìn thoáng qua người ngồi ghế bên cạnh, ho khan một tiếng, lại đập miếng gỗ, hét lớn: “Phạm nhân to gan, còn không quỳ xuống!” Tưởng Nguyễn hơi nhíu mày, im lặng quỳ xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên, hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ thanh tú, ngờ vực hỏi: “Đại nhân, không biết dân nữ phạm vào tội gì?” Lông mày Tưởng Nguyễn hạ xuống, giọng nói mềm mại vô cùng êm tai, dường như trong chốc lát hiện ra một bức tranh tuyệt đẹp, mọi cử động đều kiến người ta không tự chủ mà yêu thích. Giọng điệu nói chuyện lại tỏ ra rất khó hiểu, thật sự giống như không hiểu vì sao, xung quanh lại bắt đầu ồn ào xôn xao, lúc đầu trong đám người cho rằng Tưởng Nguyễn là kẻ giết người dần dần bắt đầu xuất hiện dao động. Tiễn Vạn Lý nhíu mày, vỗ kinh đường mộc: “Yên lặng! Phạm nhân Tưởng Nguyễn, giết hại nha hoàn Xuân Oanh rồi vứt thi thể xuống giếng khô, nhân chứng vật chứng đều có, xem ngươi chối cãi như thế nào!” Dứt lời liền nhìn ra ngoài quát một tiếng: “Dẫn nhân chứng vào!” Trong mắt Vương đại nhân ngồi ghế bên cạnh hiện lên vẻ bất mãn, cách thức thẩm án như vậy, quả thật giống như cố tình đặt tội, không để người ta biện hộ, vừa cứng rắn vừa thô lỗ, dường như vội vội vàng vàng gắn trước tội danh cho phạm nhân trước, không chờ được mà xác định luôn tội cho người ta. “Nhân chứng” được dẫn vào rất nhanh, hôm nay cả người Trần Chiêu thay đổi thành y phục màu trắng, chỉnh đốn gọn gàng sạch sẽ, vừa vào công đường đã cúi người thi lễ với Tiễn Vạn Lý. Tiễn Vạn Lý hỏi: “Trần Chiêu, có phải ngươi tận mắt nhìn thấy Tưởng Nguyễn giết người hay không?” “Bẩm đại nhân, đúng là thế.” Trần Chiêu đáp, nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn: “Ta tận mắt nhìn thấy Tưởng tiểu thư giết hại Xuân Oanh rồi kéo nàng xuống giếng.” Trong đám người lại bắt đầu nghị luận, chứng cứ xác thực như vậy, nhìn qua thì Tưởng Nguyễn quả thật đúng là đã giết người. Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn Trần Chiêu: “Ta có mấy vấn đề, đại nhân có thể cho phép ta hỏi hắn một chút?” Tiễn Vạn Lý nhìn Vương đại nhân một bên, Vương đại nhân khoát tay áo, lúc này Tiễn Vạn Lý mới nói: “Hỏi đi.” Tưởng Nguyễn mỉm cười: “Cám ơn đại nhân, ta muốn hỏi Trần Chiêu, chính ngươi thấy ta giết người sao? ” “Vâng.” Trần Chiêu nói: “Lúc ấy ta đứng bên ngoài, tận mắt thấy tiểu thư giết Xuân Oanh ở trong phòng.” “Trần Chiêu, không nói đến việc ngươi là nam nhân không thông báo đã tùy ý tiến vào viện của ta. Nếu ngươi thấy ta giết người, vì sao không ngăn cản, thay vào đó lại quan sát ta giết người xong rồi còn vứt thi thể, ngươi như vậy có được xem là giúp người xấu làm điều ác hay không, nếu ta thật sự có tội, có phải ngươi cũng nên chịu phạt hay không?” Trần Chiêu sững sờ, theo bản năng nói: “Không… Không phải… Lúc ta nhìn thấy thì nàng đã chết rồi.” “Nếu vậy!” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói: “Ngươi nói lúc ngươi nhìn thấy thì Xuân Oanh đã chết, nàng chết như thế nào, vì sao chết, ngươi làm thế nào xác định là ta giết nàng? Ngươi chỉ thấy một thi thể, cũng không thấy ta giết người đúng không?” Trần Chiêu kịp thời phản ứng, lập tức lắc đầu: “Không! Lúc ấy chỉ có tiểu thư ở cùng nàng, huống hồ động tác của người đúng là đang giết người đấy.” Tiễn Vạn Lý khẩn trương nắm chặt khăn, sắc mặt không tốt lắm. Lại nghe Tưởng Nguyễn nói: “Được rồi, cứ xem như ngươi thấy ta giết người, theo lời ngươi nói, lúc ấy bên cạnh ta không có ai khác, nhưng bây giờ ta chỉ mới mười tuổi, Xuân Oanh cũng đã mười tám tuổi rồi, đầu ta còn chưa cao đến ngực Xuân Oanh, làm sao khiêng thi thể Xuân Oanh đi một đoạn đường dài như vậy. Lại còn ném nàng vào trong giếng khô, ngươi có thể nói rõ ràng hơn một chút được không.” “Ngươi…ngươi kéo nàng.” Trần Chiêu có chút nói lắp bắp, đầu óc đổ mồ hôi hột. “Nói dối!” Tưởng Nguyễn lắc đầu: “Trần Chiêu, có lẽ trước khi nói dối ngươi nên suy nghĩ một chút, thân thể của ta và Xuân Oanh chênh lệch quá lớn, càng không có sức mạnh như thế, so với ta thì Xuân Oanh vừa mạnh hơn, phản ứng cũng nhanh nhẹn hơn, ta làm sao có thể lấy dao đâm vào tim nàng được?” “Dao cái gì? Nàng bị bóp chết!” Trần Chiêu rống to lên. Tưởng Nguyễn cười mà như không cười nhìn hắn: “Ồ, vậy sao? Người ta còn chưa khám nghiệm tử thi thì vì sao ngươi biết nàng bị bóp chết, không phải ngươi nói, lúc nhìn thấy nàng thì nàng đã chết rồi sao?” Trần Chiêu mồ hôi nhễ nhại, theo đó mặt Tiễn Vạn Lý cũng trắng như tờ giấy, lời nói trăm ngàn chỗ hở, đám người đã rõ ràng. Tưởng Nguyễn điềm nhiên như không có việc gì vuốt ve lọn tóc của mình: “Đại nhân, còn tiếp tục xét hỏi nữa sao?”