Tiểu hài tử hôn một cái lên gương mặt của Đông Phương Ngữ Hinh, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh mềm nhũn, nàng vậy mà cảm giác đây là nhi tử ruột thịt của mình. Nhưng, làm sao có thể, nàng chỉ có một hài tử, là Hoan Hoan a. “Mẫu thân, con sẽ giúp người...” Tiểu hài tử nói một câu, bỗng nhiên thân thể nhỏ đi, nhỏ đi, sau đó vèo một tiếng, đã không thấy tăm hơi. Đây... Đây là thế nào? Đông Phương Ngữ Hinh còn chưa hiểu được, nhân trung bỗng nhiên đau xót. “A...” Nàng hô một tiếng, người cũng tỉnh lại. “Hinh Nhi, xem như con đã tỉnh lại, dọa giết chúng ta...” Nhìn ánh mắt Chích lão ân cần, Đông Phương Ngữ Hinh có phần mơ hồ: “Sư phụ, con...” Nàng không ngủ a, vừa rồi vẫn cùng một đứa bé nói chuyện đây? “Con đã hôn mê hai ngày rồi...” Hai ngày... Đông Phương Ngữ Hinh có phần không nói gì, nàng chỉ là cùng tiểu hài tử... Đúng rồi, nàng hôn mê hai ngày, vậy chuyện vừa rồi là... Mộng? Một giấc mộng sao? Nàng nhớ tới tiểu hài tử trong mộng, bộ dáng cũng hai ba tuổi. Bé gọi mình mẫu thân, vậy... Tay, không tự chủ đụng đến trên bụng, chẳng lẽ... Đây là nhi tử của mình sao? Tiểu nam hài khả ái kia? Tuy rằng Tà Dịch không nói, nhưng nàng biết hắn muốn nhi tử. Mà đảo chủ, cũng muốn có tôn tử, hài tử kia là con của bọn họ sao? Trong lòng bỗng nhiên ấm áp, nàng muốn bảo vệ bé thật tốt, để cho bé bình an đến trên thế giới này. “Hinh Nhi, con làm sao vậy?” Nhìn Đông Phương Ngữ Hinh từ lúc tỉnh lại thì ngơ ngác, Chích lão có phần lo lắng, tiếp tục bắt mạch giúp Đông Phương Ngữ Hinh. “Con không sao, sư phụ, có thể vừa rồi quá mệt mỏi...” “Chuyện của Tiểu Hoan Hoan con cũng đừng lo lắng, đúng rồi, tiểu Hỏa Cầu trở lại...” Tiểu Hỏa Cầu? Ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh sáng lên, Chích lão biết nàng lo lắng Tiểu Hoan Hoan, vội hỏi: “Một lát nữa nó sẽ tới, nó nói, Tiểu Hoan Hoan nói sẽ không rời đi bên kia... Bé phải giúp phụ thân khôi phục trí nhớ...” Hãn, cái tiểu nha đầu này, quả nhiên là đánh tính toán như vậy. Nhưng, Long Vương người này khó đối phó a, Tiểu Hoan Hoan ở bên kia, cuối cùng có phần nguy hiểm - - “Tướng công...” Nữ tử ôn nhu gọi, đã mấy ngày, tuy rằng bọn hắn nghỉ ngơi trong cùng một phòng, nhưng... Uất Trì Tà Dịch cũng không có động nàng, như vậy không được, nếu như tiếp tục như vậy đừng nói là mang thai, cái mạng nhỏ của nàng có lẽ đều mất. Long Vương đã từng hỏi nàng, nhưng nàng không dám nói lời nói thật. Nếu như ngay cả cái này nàng đều làm không được, nói không chừng Long Vương sẽ trực tiếp giết mình. Cho nên, nàng vẫn luôn giúp đỡ Uất Trì Tà Dịch lén gạt đi, nhưng nàng càng muốn làm nữ nhân của hắn. “Ngủ đi...” Thời gian đã không còn sớm, Uất Trì Tà Dịch xoay người, chuẩn bị cởi y phục nghỉ ngơi. “Tướng công, người ta là thê tử của chàng...” Nữ tử ủy khuất nói xong, thân thể Tà Dịch cứng đờ, bỗng nhiên quay đầu, cười nói: “Ngươi là thật sao?” Lời này, tiếng nói nhàn nhạt, nữ nhân có phần không nắm được, chẳng lẽ hắn đã... Nhưng mà không có khả năng, hắn đối với tiểu nha đầu kia, vẫn là nhàn nhạt, không đặc biệt gì. Tiểu nha đầu kia là nữ nhi của hắn, nếu như hắn khôi phục trí nhớ, vậy tuyệt đối không có khả năng... Nghĩ vậy, trong lòng nàng nhiều thêm vài phần cẩn thận: