Gần đây hắn liên tục nghiên cứu giải quyết như thế nào, lúc này bọn tiểu hồ ly xuất hiện, hắn có chút suy nghĩ, hay là. . . Hừ, cái cấm kỵ kia sao? Hắn không vội, có rất nhiều thời gian cùng bọn họ chịu đựng. Thân ảnh màu đen lóe lên, thậm chí cũng không có ai thấy hắn xuất hiện qua. Long vương đã biến mất, trong rừng khôi phục tĩnh lặng —— “Ta biết quái thú kia là cái gì rồi. . .” U Minh vương có phần không thể tin được. Bởi vì hắn dùng tuyệt kỹ độc nhất vô nhị của bọn họ, hoàn toàn che dấu hơi thở, cho nên, cho dù là Long vương, cũng không phát hiện. Hơn nữa, hắn cũng không ngờ trong rừng này còn có người khác. Vừa nãy hắn cũng không hiện thân hoàn toàn , chỉ là. . . Một cái cái bóng mơ hồ, người võ công thấp thậm chí cũng không nhìn thấy bóng dáng của hắn. “Vương, quái thú?” Nơi này có quái thú sao? Chết tiệt Đông Phương Ngữ Hinh, quả nhiên đã sử dụng mưu kế với bọn họ . “Vương, ta vẫn biết cái Đông Phương Ngữ Hinh kia không thành thật, ngài xem nàng. . .” Mẫn Du Nhiên đối với quái thủ trái lại không có bao nhiêu hứng thú, nàng càng muốn làm sao đả kích Đông Phương Ngữ Hinh đi? Mục đích của nàng, chính là để cho U Minh vương chán ghét Đông Phương Ngữ Hinh, thậm chí hận nàng ta. Tốt nhất, một nhát dao giết nàng ta dứt khoát nhất rồi . Nếu như Đông Phương Ngữ Hinh biết đây là ý tưởng của U Minh vương , nói không chừng nàng ta sẽ. . . Rất cảm kích nàng, bởi vì nàng ta đồng dạng không thích U Minh vương. Đương nhiên, muốn giết nàng ta, cũng không dễ như thế. “Mẫn Du Nhiên. . .” U Minh vương nhìn Mẫn Du Nhiên cố chấp như thế, không vui trừng mắt nhìn qua. Mẫn Du Nhiên sợ đến không dám nói lung tung: “Vương, ngài nói là cái gì. . .” “Rồng. . . Một con rồng. . .” Rồng. . . Lời này vừa ra, Mẫn Du Nhiên cũng lại càng hoảng sợ, rồng là tồn tại cao nhất, địa vị của bọn họ, cũng cao hơn người. Hơn nữa, dường như không ai dám dùng rồng làm sủng vật mà? Đừng nói là rồng rồi, ngay cả phượng hoàng cũng không có mấy người dám dùng. Bọn họ đều là ma thú thượng cổ chịu bảo vệ nha. Chỉ là, nàng sống đã nhiều năm như vậy, dường như chưa từng nghe nói qua có long tồn tại. Có lẽ nói, là chưa nghe ai nói thực sự thấy qua, dù sao, đây cũng là thứ trong truyền thuyết. “Cái này. . . Vương, chúng ta đây nhanh đi thôi. . .” Rồng, bọn họ cũng không chọc nổi. “Ừ, đi thôi, xem bọn hắn muốn đi. . .” Vừa mới thấy cái bóng rồng sắp biến mất kia, U Minh vương thậm chí không dám dò xét thực lực của hắn ta. Bởi vì tuy rằng hắn ẩn núp không sai, nếu như chọc giận cái thứ kia, ngộ nhỡ. . . Giao thủ, hắn chưa chắc là đối thủ của hắn ta. Thứ kia, long nền trắng hoa văn , sao hắn lần đầu tiên nghe nói qua? Long có loại màu sắc này sao? Hay là, đây vẫn hoàn toàn không phải là long, chỉ là con mãng xà? Long và mãng xà, tuy rằng chỉ kém một chút, nhưng cấp độ đã có thể cách xa hơn rồi. Nhưng vừa mới thực lực của tên kia không thấp, cho dù là mãng xà, hắn cũng không dám phớt lờ —— “Tà Dịch, Tà Dịch. . .” Biết cái khu rừng kia có quỷ dị, mọi người cũng không chậm trễ, nhưng muốn đi ra ngoài cũng không phải lập tức là có thể đi ra. Thỉnh thoảng lúc mệt mỏi, bọn họ cũng sẽ nghỉ ngơi, dù sao đại nhân ngược lại cũng không có gì, nhưng tiểu Hoan Hoan và tiểu Nhạc Nhạc là hài tử. . .