Lúc này gia chủ và thiếu chủ Hắc gia xuất hiện cùng một lúc, đã nói lên, là thật . . . . . .
Hiện trường, có người đã đi tới, xem giúp người kia , nhưng kết quả lại. . . . . .
Lắc đầu, không có biện pháp, bị thương quá nặng .
Người bình thường, không cứu được hắn ——
“Hinh Nhi, rất mệt rồi à?”
Uất Trì Tà Dịch cũng không quan tâm chuyện bên ngoài, hắn chỉ lo lắng Đông Phương Ngữ Hinh.
Lúc bình thường , loại chuyện này Đông Phương Ngữ Hinh đều sẽ trông nom , nhưng hôm nay. . . . . .
“Ta không sao. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, cười nói:
“Lúc này, ta không thể ra ngoài. . . . . .”
Nàng lo lắng nhìn bên ngoài, Tà Dịch gật gật đầu:
“Đúng vậy a, trách nhiệm này có phần lớn. . . . . .”
Vừa nãy hắn cũng không hiểu được Hắc Cẩn Trí có ý tứ gì?
Hắn tỏ ý tốt với mình , sau đó. . . . . .
Giúp Hinh Nhi tìm người xem bệnh, nhưng. . . . . .
Không có nghĩa là , bọn họ chính là một nhóm nha.
Hắc gia này, hiện nay tạo ra một cái cục diện rối rắm lớn như vậy , hắn cũng không thể tới xen vào. . . . . .
“Ta suy nghĩ, người này, thật là cái người có được ma hạch kia à?”
Có lẽ, là thật , nhưng. . . . . .
Ngay tại lúc biết vấn đề hóc búa của Hắc gia , Đông Phương Ngữ Hinh cũng không dám tin.
Bởi vì, vừa rồi Hắc Cẩn Trí nói, bọn họ còn đang suy nghĩ biện pháp. . . . . .
Nếu như nói, người này thật sự có ma hạch thập giai, hẳn là sẽ không ngu ngốc như vậy mới phải. . . . . .
Dù sao. . . . . .
Phải là người vô năng , tuyệt đối không xứng có được ma hạch.
Mà hắn xuất hiện rất trùng hợp, thậm chí Đông Phương Ngữ Hinh hoài nghi là bọn hắn cố ý tìm đến một người.
Nhưng mặc kệ là loại nào , nàng không muốn xen vào cùng một chỗ với bọn họ.
Bọn họ chưa đến loại tình trạng này, bây giờ, người hơi có đầu óc, cũng biết phải giữ khoảng cách với bọn họ .
“Hinh Nhi, nàng lo lắng. . . . . .”
Uất Trì Tà Dịch cũng nghĩ đến điểm ấy, thật ra, người này cho dù là không quan hệ với Đông Phương Ngữ Hinh , hắn cũng không muốn Đông Phương Ngữ Hinh đi ra ngoài.
Tại đây là một tương đối có vẻ . . . . . .
Không gian đóng kín, không có ai sẽ chú ý tới bọn họ .
Mặc dù là có người muốn quan sát bọn họ, cũng không nhìn được cái gì.
Nhưng nếu như đi ra ngoài, sẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người .
Ánh mắt của U Minh Vương , hắn cũng không muốn để cho ánh mắt của hắn ta vẫn đều đuổi theo ở phía sau Đông Phương Ngữ Hinh .
Tuy rằng biết Đông Phương Ngữ Hinh không có gì với U Minh Vương , nhưng nữ nhân của mình, hắn không muốn để cho nam nhân khác nhớ thương .
Cho nên. . . . . .
“Ừ, có điều, chúng ta vốn chính là người qua đường , bọn họ muốn làm thế nào thì làm như thế đi. . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh cười không sao cả : “ có điều, vẫn có điểm đáng tiếc như cũ, không thấy được bộ dáng của ma hạch thập giai . . . . . .”
“Sư vương, thực xin lỗi nha. . . . . .”
“Sư hậu, thật có lỗi nha!”
Đông Phương Ngữ Hinh xin lỗi với hai con vật cưng , bọn họ cũng cười không để ý :
“Không có việc gì , ta biết các ngươi đang hết lòng. . . . . .”
Chẳng qua là ma hạch thập giai này, trong đó cũng như thế , muốn luyện chế đan dược, khác nhau không có khả năng luyện chế ra được giống vậy.
Mà tiến giai, mặc dù là giấc mộng của bọn họ cho tới nay , nhưng nhiều năm nay cũng chờ như vậy , bây giờ cũng không vội . . . . . .
Cái đó dựa vào cơ duyên , bây giờ bọn họ sống tốt lắm, rất phong phú.
Cuộc sống này, so với cả ngày ở cái sơn động kia cũng thú vị hơn .
Hơn nữa, tuy rằng bọn họ khế ước với mấy người Uất Trì Tà Dịch , nhưng hai người cũng chưa bao giờ khi bọn hắn là ma thú, đối bọn họ tốt lắm, hai con sư tử lại rất cảm kích .
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
55 chương
219 chương
161 chương
107 chương
31 chương
21 chương
8 chương