”Ừ, ta chỉ là lo lắng nơi này có bí ẩn gì . . . . . .” Đông Phương Ngữ Hinh le lưỡi, tại sao ngay nàng cũng không thận trọng như vậy rồi nhỉ? Dường như, tuổi càng lớn, càng ngày càng tính trẻ con . “Ha ha, Hinh Nhi, chúng ta chỉ là đến người qua đường. . . . . .” Uất Trì Tà Dịch cũng thả lỏng cười, có điều, thanh âm vừa rồi. . . . . . . . . . . . Uất Trì Tà Dịch có một đặc điểm khác người , hắn dễ dàng phân rõ thanh âm của người khác. Thanh âm vừa rồi, hắn có loại cảm giác giống như đã từng quen biết . Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, lại không nghĩ ra. Hắn nhíu mày nhìn về phía trước, nhưng ghế lô phía này đóng cửa, cũng không nhìn được gì cả. Nơi này không thể dùng thần thức tìm kiếm, mọi người ở đây là cao thủ, nếu như ngươi dùng, rất dễ dàng bị người bao vây tấn công . “Làm sao vậy?” Nhìn ra Uất Trì Tà Dịch không đúng, Đông Phương Ngữ Hinh ân cần hỏi han. “Thanh âm vừa nãy , nàng cũng đã nghe rồi?” Vừa rồi? Nữ nhân đó ? Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, nàng không có ấn tượng gì. Nữ nhân kia cũng hô một tiếng, sau đó, người phía dưới trấn trụ, không ai nói chuyện . Đông Phương Ngữ Hinh muốn nghe lại một lần cũng không được. Có điều, không vội, một lúc nữa nàng ta vẫn phải ra ngoài. Bản đồ này, chung quy là bị cái nữ tử thần bí kia lấy được, đến một kiện, lại là một quyển công pháp. Phía sau cũng không còn thứ xuất sắc , mấy người Đông Phương Ngữ Hinh không hề hứng thú. Một canh giờ trôi qua rất nhanh, hội đấu giá chấm dứt. Mọi người đứng dậy rời đi, Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch không vội, bọn họ muốn nhìn một chút nữ nhân vừa rồi là ai. Chẳng qua là, thật đáng tiếc, tận đến mọi người đi hết, nữ nhân kia vẫn không ra ngoài như cũ . “Trên lầu này có đường khác?” Lúc này không xuống dưới, hẳn là đã đi rồi. “Chắc là. . . . . .” Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, sao hắn cảm giác là nữ nhân đó cố ý tránh bọn họ chứ? “Chúng ta đây đi thôi. . . . . .” Nếu không đợi được người, cũng chỉ có đi trước —— Thân ảnh hai người vừa mới đi ra ngoài, cửa một dãy ghế lô bỗng nhiên đẩy ra. Một nữ tử y phục đen bỗng nhiên lộ ra thân mình, trên mặt của nàng mang theo cái khăn đen, không nhìn được khuôn mặt, nhưng có thể mơ hồ nhìn được là một nữ tử dáng người không sai . . . . . . Nữ tử nhìn về phía phương hướng hai người rời đi, đôi mắt mang theo một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp . Nàng kinh ngạc nhìn, mắt nháy không nháy . “Bọn họ chính là người ngươi muốn tìm?” Một giọng nam trầm ổn vang lên, nữ tử gật gật đầu, trong mắt loang loáng ánh lệ. “Kẻ thù?” Giọng nới của nam nhân vẫn thản nhiên như cũ , mang theo vài phần nghiền ngẫm. Hắn quét mắt liếc hai người kia một cái, chợt cúi đầu, tiếp tục nhìn cái chén tinh xảo trong tay. “Coi như thế đi. . . . . .” Nữ tử thở dài, dịu dàng nói: “Nếu như nói, hủy nhà của ta, hại chết thân nhân của ta , có tính không nhỉ?” “Vậy—— đương nhiên là tính . . . . . .” Nam nhân khẽ nhếch khóe miệng , mang trên mặt vài phần cười xấu xa: “Chỉ là, kẻ thù của ngươi người ta có thân phận không thấp nha. . . . . .” Nữ nhân đó, hắn không sao nhận thức. Nhưng cái nam nhân này , thì hắn cũng biết đến —— Thiếu đảo chủ của Thiên Thương Đảo , một người. . . . . . . . . . . Rất khó đối phó. “Đúng vậy nha, cho nên, ta cần hổ trợ của ngươi. . . . . .” Trong mắt nữ tử mang theo vài phần khẩn khoản, hai mắt như mặt nước nhìn cái nam nhân kia. Nam nhân cũng nhìn về phía nàng, bỗng nhiên ngoắc ngoắc tay, cười nói: