Có thể chứ? Khả năng tính ra không lớn, có điều U Minh Vương buông tha Đông Phương Ngữ Hinh như vậy , nàng trái lại phải nợ U Minh Vương một cái ân tình , nếu như về sau U Minh Vương có việc, Đông Phương Ngữ Hinh không giúp đỡ cũng không được—— Đông Phương Ngữ Hinh từ biệt U Minh Vương, vội vàng theo mật đạo trở về. Trước cửa mật đạo, nữ vương chờ nàng. Chỉ hai người bọn họ đến, nàng cũng không nói cho Uất Trì Tà Dịch. Nàng biết gần đây trong lòng hắn cũng không chịu nổi, nàng không muốn để cho hắn tiếp tục lo lắng vì mình . Đối với U Minh Vương, nàng có vài phần hiểu biết . Lúc nàng đến cũng không nắm chắc lắm, nhưng thật rõ ràng, lần này nàng quả là thành công . U Minh Vương, thật là buông tha nàng . Có lẽ, có liên quan với chuyện luyện đan của học viện Tinh Anh . Đan dược kia, đừng nói là U Minh Vương , ngay cả bản thân mình, cũng có chút động lòng. “Hinh Nhi, hắn không làm khó dễ con chứ?” Nữ vương lo lắng nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu: “Không có. . . . . .” “ U Minh Vương này, trái lại rất kỳ quái. . . . . .” Nữ vương cảm thấy mình nhìn người cũng là cực kỳ chuẩn xác , nhưng U Minh Vương, tại sao bà lại không nhìn rõ. Người này, giống như một điều bí ẩn, khiến người ta không thấy rõ lắm. “Ha ha, mẫu thân, người đừng lo lắng , không phải bây giờ con không có việc gì à?” “Nhưng hắn không phải nói, vượt quá ba ngày võ công của con liền. . . . . .” Lúc này đã năm ngày , võ công của Đông Phương Ngữ Hinh . . . . . . Hiện tại, tuy rằng huyệt đạo được giải, nhưng võ công lại giảm sút rất nhiều. “Không có việc gì, chỉ cần có một nửa, con cũng có thể từ từ khôi phục . . . . . .” Vừa rồi lúc U Minh Vương giúp chính mình cởi bỏ huyệt đạo, nàng cũng chưa kịp xem thử . Mà lúc này, nàng vội vàng trở về, cũng không có thời gian điều tức. Uất Trì Tà Dịch không biết, là nàng gạt hắn tới đây—— Nếu để cho hắn biết một mình mình tìm đến U Minh Vương, đoán chừng hắn sẽ. . . . . Lo lắng . “Bây giờ ta không nhận được cuối cùng trình độ của con là gì, nhưng con đã có võ công . . . . . .” Nữ vương cảm giác hơi thở của Đông Phương Ngữ Hinh có chút hỗn loạn. “Vâng, con trở về thử xem. . . . . .” Trong tay Đông Phương Ngữ Hinh cầm lấy đan dược U Minh Vương cho nàng , nàng không lập tức ăn vào, bởi vì nàng không dám ăn. Ha ha, không thể ngờ được Đông Phương Ngữ Hinh vẫn là vô cùng gan lớn , cũng có lúc không dám ăn vào. Tiếp xúc với U Minh Vương lâu như vậy , U Minh Vương là có vài phần thần bí . Thủ pháp chữa bệnh của hắn, có thể nói là thủ pháp đám người của hắn, có rất khác biệt rất lớn với lệ thường. Đan dược này hắn cho mình , Đông Phương Ngữ Hinh trái lại muốn nghiên cứu một chút thành phần của thứ này . Cũng có thể, thứ này không chỉ có tác dụng khôi phục võ công . Ngộ nhỡ bị hắn hạ độc ẩn hình, vậy cũng đã rắc rối. Nàng không muốn bị người ta khống chế. Lần trước chịu thiệt, tổn hại, bất lợi, nàng đã nhớ kỹ. Không kpj nhận ra đã bị mang đi, điểm huyệt —— Mà điều kiện đầu tiên, chính là nàng bị người hạ độc trước . Mà nàng tự nhận là trình độ hạ độc cũng không thấp, nhưng. . . . . . Ánh mắt Đông Phương Ngữ Hinh u ám, trình độ của nàng , vẫn cần nâng cao như cũ. Hai người đi vội vàng, nữ vương biết Đông Phương Ngữ Hinh lo lắng cái gì: “Hinh Nhi, vì sao con không nói thẳng cho hắn biết chứ?” Nói không chừng, Uất Trì Tà Dịch cũng sẽ không để ý . “Mẫu thân, tự tôn của nam nhân mà. . . . . . Hơn nữa, người nghĩ lại, U Minh Vương từng có ý tứ kia đối với con, làm sao chàng có thể cho phép con một mình cùng hắn ta gặp mặt?”