Mặc dù là phản bội, nhưng. . . . . .
Vẫn tưởng là chính mình .
Vậy cũng không có chuyện gì, chẳng qua là. . . . . .
Một cái nữ nhân đáng giận thôi.
Nếu để cho nàng biết nữ nhân đó là ai, nàng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm thề .
“Ha ha, ngươi quả nhiên là đủ. . . . . .”
U Minh Vương không biết làm sao hình dung Đông Phương Ngữ Hinh, ngay từ lúc đầu nàng không phải biểu tình này , nhưng nữ nhân này phản ứng quá nhanh, hầu như là trong nháy mắt , cũng đã điều chỉnh được tâm tình của chính mình .
“Ha ha, quả nhiên đủ cái gì?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười ha ha , mỉm cười, quả nhiên là phương pháp đối phó với địch nhân tốt nhất .
“Ngươi không cần?”
“Đã đã xảy ra, để ý có thể xoay chuyển ư?”
Đông Phương Ngữ Hinh khó hiểu hỏi.
“Chuyện này, cũng không phải có thể. . . . . .”
“Vậy thì có ý nghĩa gì? U Minh Vương, con người luôn nhìn về phía trước, hơn nữa, là một nam nhân, ai không có vài người phụ nhân? Uất Trì Tà Dịch của ta, đã đủ hết lòng đối với ta . . . . . .”
Lúc nói ra lời này , lòng của Đông Phương Ngữ Hinh rất đau , rất đau.
Mang theo chua sót nhàn nhạt, nàng biết, tại dạng tình huống đó, Uất Trì Tà Dịch muốn phân biệt rõ ràng rất khó . . . . . .
“Ha ha, ngươi quả nhiên đủ rộng lòng. . . . . .”
U Minh Vương có chút đau đầu, phản ứng của nữ nhân này , cũng chênh lệch quá lớn so với tưởng tượng của hắn mà?
Hắn gần như lấy cảm tình của Đông Phương Ngữ Hinh đối với Uất Trì Tà Dịch , hình như cũng không sâu như vậy .
“Hắn là thiếu đảo chủ, đây là chuyện sớm muộn gì . . . . .”
“Đông Phương Ngữ Hinh, vậy ngươi xác định tuyệt đối không ghen tị?”
“Có một chút, chỉ là giống như bình thường . . . . . .”
Đông Phương Ngữ Hinh tiếp tục cười nhạt , U Minh Vương bỗng nhiên cười cười, nữ nhân này, quả nhiên là ghen tị ——
“Ngươi có phát hiện võ công của ngươi đã không còn?”
Võ công?
Đông Phương Ngữ Hinh đã cảm giác được từ lâu, nàng cảm thấy võ công của mình bị phong lại.
“Võ công của ta bị ngươi phong trụ đi?”
Không có, không có khả năng, bởi vì nàng còn cảm nhân được chân khí, chỉ là không dùng được.
“Là phong trụ, chỉ là, Đông Phương Ngữ Hinh, phương pháp phong trụ của ta có chút độc đáo, cởi bỏ muộn một ngày , võ công sẽ mất đi một ít, nếu như ba ngày chưa cởi bỏ, võ công của ngươi chỉ có một nửa ban đầu, mười ngày không cỏi bỏ, ngươi liền trực tiếp . . . . . .”
U Minh Vương nói từng chữ từng chữ:
“Mất đi võ công, thành một phế nhân, phế nhân biết không?”
Đông Phương Ngữ Hinh biến sắc, nàng cảm giác võ công bị phong lại, nhưng. . . . . .
Cũng không cách nào biết cuối cùng võ công giảm đi bao nhiêu.
Nếu như thật sự như lời U Minh Vương nói , vậy chẳng phải là. . . . . .
Nàng sẽ rất nhanh trở thành một người bỏ đi?
“Người bỏ đi biết không? Nếu như tin tức của bổn vương là đúng mà nói, Đông Phương Ngữ Hinh ngươi vốn chính là một người vô dụng, về sau có kỳ ngộ có võ công, thậm chí thành Luyện Đan Sư, nếu như lại quay trở lại cái thời điểm đó , tin rằng ngươi nhất định sẽ rất kích động . . . . . .”
U Minh Vương tiếp tục nói.
“Ngươi. . . . . . U Minh Vương, vì sao ngươi đối với ta như vậy ?”
Người vô dụng? Ai nguyện ý làm một người vô dụng?
Đặc biệt,sau khi đã biết cảm giác làm người vô dụng rồi .
Nếu như ngươi vẫn là một người bình thường cũng không có gì, nhưng. . . . . .
Tại thế giới lấy vũ lực làm chủ này, người vô dụng chính là. . . . . .
Một cái rác rưởi, rác rưởi ngay cả bản thân cũng không bảo hộ được .
“Ha ha, ngươi đối với ta như thế nào , Đông Phương Ngữ Hinh, ta vẫn đều nhớ rõ. . . . . .”
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
55 chương
219 chương
161 chương
107 chương
31 chương
21 chương
8 chương