Nghe được thanh âm giống như từ địa ngục truyền đến kia, tất cả mọi người cảm thấy không ổn. “Đáng chết? Thế thì không cần, bổn vương tạm tha các ngươi một mạng. . . . . .” U Minh vương hào phóng nói, mọi người vội dập đầu tạ ơn, nhưng ngay sau đó , tay của U Minh vương bỗng nhiên vung lên, sau đó. . . . . . Mười mấy người kia, hai mắt thế nhưng đồng loạt chảy ra máu. “A. . . . . .” Có người không nhịn được đau kêu, vừa nhìn kỹ, vậy mà trên mặt đất có thêm rất nhiều tròng mắt. Việc này. . . . . . Tà Dịch và Đông Phương Ngữ Hinh ở một bên xem chỉ tặc lưỡi —— U Minh vương này, hóa ra đối với người của mình, cũng ngoan độc như vậy . Thoáng chốc làm cho tất cả bọn họ mù , khoét mắt bọn họ , về sau cũng hoàn toàn không có khả năng phục hồi. Việc này. . . . . .Việc này phải là tâm tính gì , võ công gì. . . . . . Nếu như đổi thành chính mình, một chưởng này, tuyệt đối cũng không có uy lực này. Nhưng mà, ngay khi mấy người Đông Phương Ngữ Hinh nghĩ rằng U Minh vương làm quá phận, U Minh vương lại cảm giác vẫn không đủ như cũ . Tay hắn lại vung lên, trên mặt đất có thêm rất nhiều cánh tay. . . . . . Đại sảnh một loạt tiếng kêu thảm thiết, mà cánh tay này. . . . . . Đồng loạt cắt đứt, giống như lưỡi dao sắc bén chém vào. . . . . . Trong thời gian nháy mắt , mười mấy người này, toàn bộ thành tàn phế. “Hừ. . . . . . Cút ra đi. . .” Việc này nếu như đổi thành người bình thường, đã sớm đau ngất đi rồi. Nhưng những thị vệ này, nghe được mệnh lệnh của U Minh vương , thế nhưng thật sự xoay người bước đi. . . . . . Mặc dù là mò mẫm, nhưng cảm giác phương hướng cũng không quá kém. . . . . . Trong phòng tức khắc liền trống rỗng , trên mặt đất vẫn có rất nhiều tròng mắt và cánh tay như cũ . . . . . . Máu kia, vẫn là nóng, thậm chí có thể làm cho người ta cảm giác được tình cảnh chúng từ trên cơ thể những người này chảy ra . U Minh vương nhìn về phía U Huyền, U Huyền lúc này cũng đã bị dọa đến dại ra từ lâu. Cậu biết phụ thân mình lợi hại, nhưng. . . . . . Bộ dáng U Minh vương như vậy, cậu rõ ràng là lần đầu tiên nhìn thấy. “Nói đi, làm sao con có thể đến chỗ này . . . . . .” U Minh vương cũng không lập tức trừng phạt U Huyền, mà là lạnh nhạt hỏi. Thanh âm kia, lạnh như băng, lạnh nhạt, không có một chút xíu sắc thái cảm tình , dường như đây không phải là U Huyền, không phải nhi tử của hắn , Chẳng qua là một người xa lạ. U Minh vương hỏi như vậy , U Huyền rõ ràng cũng chưa phục hồi tinh thần lại. Thần sắc của cậu vẫn là dại ra —— “Mẫu thân. . . . . . Đại ca ca có thể hay không. . . . . .” Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch vốn là muốn tìm Hoan Hoan, nhưng lúc tìm được , Hoan Hoan đang sốt ruột chạy về phía này, vừa hỏi mới biết được tiểu Nhạc Nhạc đã tới. Bọn họ không dám chậm trễ, vội vàng lại đây, mới phát hiện. . . . . . Đây là cái sân kia. . . . . . Lúc ấy Đông Phương Ngữ Hinh và Uất Trì Tà Dịch cũng có chút tò mò, không biết U Minh vương có giải độc hay không. . . . . . Hai người bọn họ là định tới nhìn xem, nhưng xem cái này cũng không thể dẫn theo tiểu Hoan Hoan . Ngay tại lúc bọn họ do dự , chợt nghe có người kêu đau. Trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh thầm nghĩ không tốt, vài người nhanh chóng lại đây, liền thấy một màn như vậy . Cũng kiến thức sự tàn nhẫn của U Minh vương . Mà lúc này, thị vệ này đã lui ra, tuy rằng. . . . . . Bọn họ chưa chết, nhưng bọn họ lúc này , so với chết càng khó chịu. Mà lúc vừa rồi, bọn họ cũng không có một ai muốn tự sát. Rõ ràng, bọn họ có lo lắng của chính mình . Có lẽ, đây là lợi hại của U Minh vương , để ngươi lúc muốn tự sát cũng có băn khoăn. Mà lúc này, thị vệ lui xuống, nam hài kia . . . . . .