Làm một lính đánh thuê lại phụ thân đến trên người một ngốc tử , đây chính là tình hình gì a? Giết người? Báo thù? Nổi giận? Thật hiển nhiên, lúc này nàng cái gì cũng không thể làm. Ào ào xôn xao, bên ngoài nước mưa vẫn như cũ rơi xuống, Đông Phương Ngữ Hinh không nghĩ liền cứ như vậy chờ chết, nàng cắn răng từng bước một gian nan đi tới cửa, bởi vì nàng di chuyển, trên đất nước mưa không ngừng đánh vòng nhỏ, sau đó lan ra thành một vòng vòng sóng gợn. Trên người không nửa có điểm khí lực, Đông Phương Ngữ Hinh thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, cùng nàng mà nói, liền như vậy bước đi vài bước đường thế nhưng lại vất vả như thế . Chính là, nàng không thể buông tha, tuyệt đối không thể. Không biết đi bao lâu, với người khác khoảng cách vài bước thì không mất bao nhiêu thời gian nhưng với nàng thì phải nhọc nhằn tốn sức, vừa vặn đến cạnh cửa, muốn đứng cũng không được, càng không cần nói mở cửa. Hơn nữa, cửa lại khóa , hoặc là nói, từ bên trong không thoát ra được. Đông Phương Ngữ Hinh giãy dụa muốn đứng dậy, trong từ điển của nàng, cho tới bây giờ cũng chưa xuất hiện hai chữ buông tha. Nàng nỗ lực đi, theo ván cửa, cho dù là ngã, vẫn như cũ đứng lên. Rốt cục, trời không phụ người có lòng, Đông Phương Ngữ Hinh đứng lên, nhưng nàng vừa dùng một chút lực, cửa thế nhưng chi nha một tiếng mở ra -- Bất quá, thật đáng tiếc, không phải cánh cửa mở ra bên ngoài, mà là mở vào bên trong . Này nếu đặt ở lúc bình thường, nàng nhắm hai mắt cũng có thể tránh ra, nhưng hôm nay nàng cả người vô lực, lung lay sắp đổ thân mình theo cửa mở ra, bùm một tiếng té ngã trên đất, bắn tung tóe khởi một vòng nước nhỏ. “Tiện nữ nhân, ngươi muốn chạy trốn?” Cửa mở ra, một người tuổi nam nhân trẻ tuổi đi đến, nhìn đến người ngã sấp trên mặt đất Đông Phương Ngữ Hinh, trên mặt nhất thời nhiễm lên một tầng tức giận. “......” Cằm đột nhiên bị người nâng lên, hung hăng bị nắm chặt, sinh đau, Đông Phương Ngữ Hinh trên mặt vốn là chát thật dày son phấn, hơn nữa lúc này lại dính nước mưa lem nhem , khuôn mặt kia, so với khất cái chẳng khác bao nhiêu, nàng bây giờ muốn có bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật. “Quả nhiên là cái ngốc tử, ha ha...... Đêm nay, cũng đừng quên là đêm động phòng hoa chúc của ngươi......” Tay hắn bỗng nhiên dùng sức, tay kia thì không biết khi lại nhiều hơn một viên thuốc, tay vừa nhấc, viên thuốc liền rơi vào miệng Đông Phương Ngữ Hinh ,tay nắm chặt nàng đột nhiên dùng sức, Đông Phương Ngữ Hinh giãy ra nhưng đều không có cơ hội phun ra, dược vật liền theo nước bọt tan ra , trôi vào trong bụng. “Mang vào đi......” cho Đông Phương Ngữ Hinh ăn xong viên thuốc, nam tử rốt cục buông Đông Phương Ngữ Hinh ra , một người bị đẩy tiến vào, tóc tai bù xù, cả người bẩn thỉu, cả người run run. “Ha ha, hảo hảo hưởng thụ đi. Ngốc tử xứng khất cái, tuyệt diệu a......” Cửa chi nha một tiếng bị đóng lại, ngoài trời một đạo tia chớp bổ tới, nương theo ánh sáng tia chớp, vừa vặn nhìn đến khuôn mặt tuấn tú nhưng âm ngoan độc ác của Đậu Chí Văn kia. “trên đời tối bẩn xấu nhất, thối nát nhất chính là khất cái?” thanh âm độc ác mơ hồ truyền vào. “dạ, thiếu gia, khất cái này còn giống như có bệnh, cả người run run, không biết có lây bệnh hay không nữa......” “Kia tốt nhất, ngày mai mời Đông Phương Trình tới để hắn hảo hảo đón nữ nhi trở về...... Ha ha......” Trong sài phòng, một mảnh tối đen, ánh sáng cuối cùng cũng bởi vì đóng cửa mà mang đi . Đông Phương Ngữ Hinh không tiếp tục giãy dụa tới cửa, trên đất người vẫn như cũ, nằm run run . Đông Phương Ngữ Hinh nói không ra lời, dưới phần bụng lại bỗng nhiên sinh ra một cỗ cảm giác khô nóng, đây là...... ☆, chương 7: một đêm hỗn loạn thực kích tình