☆ “Ai?” Bỗng nhiên nghe được tiếng động rất nhỏ nàng mẫn cảm nhận thấy có người tiến vào sân nơi nàng ở, chính là chỗ góc tường phía đông. Đông Phương Ngữ Hinh thân mình chợt lóe, trốn trên một cành đại thụ, hai mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, rất kỳ quái thế nhưng không có động tĩnh. Sưu sưu sưu, có mấy cái bóng dáng từ trên tường nhảy xuống, thân hình linh hoạt như miêu, mãnh liệt đầy sát khí, đây là sát thủ...... Sắc mặt nhất thời ngưng trọng, từ lúc đến cổ đại nàng liền biết chính mình một không võ công, hai không Luyện Khí, ba không có tiền, vũ khí cũng không có lấy một cái phòng thân, nhưng lúc này lại bỗng nhiên xuất hiện tới sáu cái sát thủ. mục tiêu của bọn họ là chính mình, mà bây giờ phu nhân bọn họ đều ở trong cung, phủ tướng quân phòng ngự cũng không phải rất mạnh. Kỳ thật, mặc dù lúc nàyphòng ngự có chắc chắn đi nữa thì với tiểu viện hẻo lánhnày cũng không có ai chú ý tới. Mà nàng, Đông Phương Ngữ Hinh, càng không có đắc tội người nào, chọngiờ phút này để tới vậy chỉ có khả năng là...... Phu nhân? Hoặc là cái đại tỷ kia làm ? Thậm chí, là phụ thân của mình làm? Ha ha, quả nhiên là đối với nàng vô cùng tốt, nàng bên ngoài đã như vậy mà bọn họ vẫn không tha cho nàng!nàng không thể không đưa bọn hắn vào chỗ chết! Đông Phương Ngữ Hinh nỗ lựcche lại hơi thở của chính mình, nâng tay gỡ xuống ngân trâm trên đầu, hai mắt mở lớn trong đêm tối thiểm thiểm tỏa sáng. Vài cái bóng đen không dừng lại trực tiếpbay vào trong phòng, Đông Phương Ngữ Hinh lần này ra ngoài vẫn chưa đốt đèn trong phòng một mảnh hắc ám, người không biết còn tưởng rằng nàng đang ngủ. Chính là, bọn họ đi vào khẳng định rất nhanh sẽ biết nàng không có trong phòng, viện này không lớn muốn tìm đến nàng rất dễ dàng. Này...... Làm sao bây giờ? nàng vô luận trước đây mạnh như thế nào như thế nào nhưng hiện tại cũng không khả năng đánh thắng được này sáu người này . Nếu là một cái hai người, nàng còn dám thử xem, nhiều người như vậy...... Hai hàng lông mày gắt gaonhăn lại, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái bóng đen vào lúc trước kia, hắn cùng sáu cái hắc y nhân này không vào cùng một lúc, đây không phải nói bọn họ không phải một người? Chính là, người kia là ai, nàng cũng không biết, càng không biết lai lịch của hắn, hơn nữa, tình huống hiện tại nàng không thể dựa vào bất kỳ ai, có thể dựa vào là chỉ có thể là chính mình. Chết tiệt, hiện tại làm sao bây giờ? Đông Phương Ngữ Hinh vừa nghĩ , thân mình lặng lẽdi động, tuy rằng không có nội công, nhưng với hình thức huấn luyện biến thái ở hiện đại nàng đã sớm luyện thànhkhả năng di chuyển Vô thanh vô tức, nương theo ánh sáng của ánh trăngnàng nỗ lựcche giấu hơi thở của chính mìnhdi chuyển tới hậu viện. “Chạy không xa, lục soát......” trong đêm tối, nàng nghe được có tiếng người nói, sáu cái hắc y nhân nháy mắt tản ra, ở trong viện bắt đầu lùng soát. Tản ra...... Hảo...... Đông Phương Ngữ Hinh cắn cắn môi, nhanh chóng nắm chặt ngân trâm, nàng chỉ có một lần cơ hội, một chiêu phải mất mạng, còn không thể làm cho bọn họ có chútphát hiện. Này cũng may mắn cho nàng khi cái đầu lĩnh kia ra mệnh lệnh tản ra tìm kiếm, nếu là bọn họ cùng nhau tìm kiếm nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bởi vì phủ tướng quân nhị tiểu thư vừa xấu lại vừa ngốc, hắc y nhân hiểu được đối phó với một phế vật như vậy cũng không cần phải rất tận lực, cho nên bọn họ cũng không sốt ruột, chậm rãitìm , vẫn chưa đem hết toàn lực. Mắt thấymột cái sắp đến gần, Đông Phương Ngữ Hinh gắt gao trừng mắt hắn, lại một bước, một bước...... Thử...... thanh âm thật nhỏ, ít người có thể nghe thấy, một cái tay nhỏ bé nhanh chóng che miệng người nọ, đồng thời dùng sức đem ngân trâm đâm vào chính giữa cổ họng một phát liền mất mạng, nửa điểm cũng không dong dài dây dưa. hắc y nhân kia gắt gaotrừng lớn mắt, nương theo ánh sáng hắn nhìn thấy một gương mặt nhỏ nhắn, chết không nhắm mắt.