Chỉ là, Đông Phương Ngữ Hinh không có vẻ mặt không thích hợp , U Minh vương lo lắng bản thân đoán sai. Nhưng tiếp tục nghĩ đến, Đông Phương Ngữ Hinh là ai a, nàng thế nhưng. . . Cho dù là thật sự có cái gì, nàng cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra. Người nữ nhân này, phúc hắc, tâm cơ thế nhưng đủ kín đáo. Nhưng chỉ có nàng như vậy , rất hợp khẩu vị của mình. Mình thực sự là quá ngây thơ rồi, cho rằng Đông Phương Ngữ Hinh dù sao cũng có chút gì đó. “U Minh vương, ngươi đang nhìn cái gì? Trên mặt ta có thứ gì à?” Đông Phương Ngữ Hinh buồn cười nhìn U Minh vương, nàng đương nhiên biết ý đồ của hắn. . . Chỉ là. . . Lúc ở kiếp trước , nàng đã luyện bản lĩnh cho dù vui giận cũng không hiện ra sắc mặt. Mà bây giờ. . . Ha ha, trên đời này, đoán chừng cũng chỉ có chuyện của tiểu Hoan Hoan và Tà Dịch , có thể làm cho nàng không khống chế được đi. Còn lại, hoàn toàn không có khả năng. “Ha ha, cũng không có việc gì. Hinh nhi, bọn họ sở dĩ muốn bán đấu giá nửa tấm bản đồ kia, ngược lại là muốn tìm kiếm nửa tấm khác . . .” U Minh vương tiếp tục nói. “Ta đối với cái kia không có hứng thú gì . . .” Đông Phương Ngữ Hinh tỏ rõ thái độ của mình. “Nhưng. . . Cái chiến trường thượng cổ kia, khả năng có rất nhiều vật quý báu, thậm chí bao gồm tài liệu mà ngươi cần . . .” Cái này. . . Trái lại vô cùng có khả năng. Hơn nữa, tiểu Nhạc Nhạc đã từng nói , tiểu Hoan Hoan nếu muốn đề cao, cũng cần tìm được cái chiến trường kia . Nàng muốn đi, nhưng không phải là đi cùng với nhiều người như vậy . Trái thời gian, không thiếu được lại muốn tranh đoạt, đánh nhau gì gì đó. Nàng đã có nửa tấm bản đồ, nếu như lấy được nửa tấm khác kia. . . Bản thân bọn bọ đi thì tốt rồi. “Nhưng. . . U Minh vương, ngươi cũng nói Mật Các không đơn giản, cho dù là bọn họ chiếm được, cũng chưa chắc sẽ để cho chúng ta đi vào. . .” Có thứ tốt liền muốn độc chiếm, đây là chuyện thường tình của con người, ha ha, nàng cũng giống vậy. “Đây cũng không phải do bọn họ. . .” U Minh vương âm ngoan nói, xem ra là hắn quyết ý phải đi rồi. “U Minh vương, vì sao ngài phải đi chứ?” “Phương thuốc, ta hoài nghi chỗ đó có phương thuốc ta cần . . .” —— Phương thuốc. . . Đông Phương Ngữ Hinh trầm tư, nếu như. . . Bên trong có loại phương thuốc này, vậy vô cùng có khả năng lại là một cái mộ của luyện đan sư. Lần trước Địch Thêm. . . Ha ha, nếu như. . . Lần này bọn họ đi vào, không biết sẽ là ai may mắn như thế đây? Thay đổi thiên phú, trên đời này đoán chừng không có người khác biết. Nếu như biết rồi, mọi người càng thêm điên cuồng. “Ta chờ Tà Dịch đi ra trước lại nói. . .” Còn có bốn mươi mấy ngày, nàng xem thái độ của Tà Dịch . Cái Mật Các này, cũng muốn tìm hiểu một chút. Mà U Minh vương, tuy rằng mục tiêu là phương thuốc, nhưng. . . Nếu như tiến vào, thấy thứ tốt, ai biết hắn có thể động lòng hay không hả? Tiểu Nhạc Nhạc vốn là sẽ không bỏ qua, hắn là vì tiểu Hoan Hoan. Mà nàng và Tà Dịch, là cha nương của tiểu Hoan Hoan , đương nhiên cũng cần hết sức. Vì vậy, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh đã có đáp án. Lúc này, tiếng sấm ùng ùng, đan lôi gào thét tới. Lúc này Tiểu Nhạc Nhạc hóa thành hình dạng cửu vĩ hồ , bay về phía bầu trời, nghênh đón đan lôi một cái rồi lại một cái kia . Đan dược bát giai, đan lôi lục sắc . . Tuy rằng, có hai loại nhan sắc có phần ảm đạm, nhưng. . . Đan lôi lục sắc theo nhau hạ xuống, uy lực kia. . . Đông Phương Ngữ Hinh nhìn, nắm lấy. . . --- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------ Edit : PDN Chỉ là, Đông Phương Ngữ Hinh không có vẻ mặt không thích hợp , U Minh vương lo lắng bản thân đoán sai. Nhưng tiếp tục nghĩ đến, Đông Phương Ngữ Hinh là ai a, nàng thế nhưng. . . Cho dù là thật sự có cái gì, nàng cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra. Người nữ nhân này, phúc hắc, tâm cơ thế nhưng đủ kín đáo. Nhưng chỉ có nàng như vậy , rất hợp khẩu vị của mình. Mình thực sự là quá ngây thơ rồi, cho rằng Đông Phương Ngữ Hinh dù sao cũng có chút gì đó. “U Minh vương, ngươi đang nhìn cái gì? Trên mặt ta có thứ gì à?” Đông Phương Ngữ Hinh buồn cười nhìn U Minh vương, nàng đương nhiên biết ý đồ của hắn. . . Chỉ là. . . Lúc ở kiếp trước , nàng đã luyện bản lĩnh cho dù vui giận cũng không hiện ra sắc mặt. Mà bây giờ. . . Ha ha, trên đời này, đoán chừng cũng chỉ có chuyện của tiểu Hoan Hoan và Tà Dịch , có thể làm cho nàng không khống chế được đi. Còn lại, hoàn toàn không có khả năng. “Ha ha, cũng không có việc gì. Hinh nhi, bọn họ sở dĩ muốn bán đấu giá nửa tấm bản đồ kia, ngược lại là muốn tìm kiếm nửa tấm khác . . .” U Minh vương tiếp tục nói. “Ta đối với cái kia không có hứng thú gì . . .” Đông Phương Ngữ Hinh tỏ rõ thái độ của mình. “Nhưng. . . Cái chiến trường thượng cổ kia, khả năng có rất nhiều vật quý báu, thậm chí bao gồm tài liệu mà ngươi cần . . .” Cái này. . . Trái lại vô cùng có khả năng. Hơn nữa, tiểu Nhạc Nhạc đã từng nói , tiểu Hoan Hoan nếu muốn đề cao, cũng cần tìm được cái chiến trường kia . Nàng muốn đi, nhưng không phải là đi cùng với nhiều người như vậy . Trái thời gian, không thiếu được lại muốn tranh đoạt, đánh nhau gì gì đó. Nàng đã có nửa tấm bản đồ, nếu như lấy được nửa tấm khác kia. . . Bản thân bọn bọ đi thì tốt rồi. “Nhưng. . . U Minh vương, ngươi cũng nói Mật Các không đơn giản, cho dù là bọn họ chiếm được, cũng chưa chắc sẽ để cho chúng ta đi vào. . .” Có thứ tốt liền muốn độc chiếm, đây là chuyện thường tình của con người, ha ha, nàng cũng giống vậy. “Đây cũng không phải do bọn họ. . .” U Minh vương âm ngoan nói, xem ra là hắn quyết ý phải đi rồi. “U Minh vương, vì sao ngài phải đi chứ?” “Phương thuốc, ta hoài nghi chỗ đó có phương thuốc ta cần . . .” —— Phương thuốc. . . Đông Phương Ngữ Hinh trầm tư, nếu như. . . Bên trong có loại phương thuốc này, vậy vô cùng có khả năng lại là một cái mộ của luyện đan sư. Lần trước Địch Thêm. . . Ha ha, nếu như. . . Lần này bọn họ đi vào, không biết sẽ là ai may mắn như thế đây? Thay đổi thiên phú, trên đời này đoán chừng không có người khác biết. Nếu như biết rồi, mọi người càng thêm điên cuồng. “Ta chờ Tà Dịch đi ra trước lại nói. . .” Còn có bốn mươi mấy ngày, nàng xem thái độ của Tà Dịch . Cái Mật Các này, cũng muốn tìm hiểu một chút. Mà U Minh vương, tuy rằng mục tiêu là phương thuốc, nhưng. . . Nếu như tiến vào, thấy thứ tốt, ai biết hắn có thể động lòng hay không hả? Tiểu Nhạc Nhạc vốn là sẽ không bỏ qua, hắn là vì tiểu Hoan Hoan. Mà nàng và Tà Dịch, là cha nương của tiểu Hoan Hoan , đương nhiên cũng cần hết sức. Vì vậy, trong lòng của Đông Phương Ngữ Hinh đã có đáp án. Lúc này, tiếng sấm ùng ùng, đan lôi gào thét tới. Lúc này Tiểu Nhạc Nhạc hóa thành hình dạng cửu vĩ hồ , bay về phía bầu trời, nghênh đón đan lôi một cái rồi lại một cái kia . Đan dược bát giai, đan lôi lục sắc . . Tuy rằng, có hai loại nhan sắc có phần ảm đạm, nhưng. . . Đan lôi lục sắc theo nhau hạ xuống, uy lực kia. . . Đông Phương Ngữ Hinh nhìn, nắm lấy. . .