Edit: PDN
Chỗ bế quan , vậy. . .
Chỗ này, bọn họ đi cũng không có gì, nhưng tiểu nha đầu. . .
Bé đã từng tận mắt thấy hắn giết người ở đó , nếu để cho bé ở đó một mình, vậy. . .
Uất Trì Tà Dịch có phần không dám nghĩ, từ đó tới bây giờ cũng đã đi qua bao lâu, tiểu nha đầu kia nhất định đang khóc nhè mà?
Long vương này cũng thật là a, nhốt tiểu nha đầu ở đó làm cái gì?
Uất Trì Tà Dịch nghe xong sẽ đi qua, Bạch Sử tốt bụng nói:
“Hay là ta cùng đi với ngươi, chính ngươi đi, tóm lại là khó mà nói. . .”
Một ý kiến tốt như thế , lúc này, hắn hoàn không thích hợp bị lộ.
Chỉ có điều. . .
Hắn cũng biết võ công của Bạch Sử tương xứng với mình
Mà hắn ta, đối với Long vương cũng không chân thành lắm, nếu như. . .
Nếu cũng lôi kéo được hắn ta, vậy tỷ lệ thành công của bọn họ càng lớn hơn rồi.
Nghĩ vậy, Uất Trì Tà Dịch như rất có tự tin .
Hắn là muốn tìm một cơ hội nói chuyện nhiều hơn một chút với Bạch Sử ——
“Tiểu nha đầu. . .”
Mở cửa, Uất Trì Tà Dịch vội vàng vọt vào, nhưng gọi một tiếng, cũng không có ai trả lời.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?
Trong lòng Uất Trì Tà Dịch căng thẳng , Bạch Sử chờ ở cửa, hắn vội vàng đến bên trong.
Té xỉu ư?
Uất Trì Tà Dịch cảm giác cái khả năng này rất lớn, chỉ là. . .
Lúc đi qua , hắn bỗng nhiên có phần không nói gì. . .
Bởi vì, thấy tiểu Hoan Hoan cũng không té xỉu, cũng không khóc, chỉ là nhắm mắt tu luyện.
Lúc này bé, đã tiến vào một loại trạng thái tu luyện rất sâu , thậm chí, thấy ánh sáng trắng nhàn nhạt ở quanh thân của bé.
Nhưng. . .
Uất Trì Tà Dịch cũng biết võ công của tiểu Hoan Hoan bị ngăn lại, hơn nữa, hắn không giải được phong ấn của Long vương .
Nhưng bây giờ. . .
Cái tiểu nha đầu này, làm sao giải được?
Trạng thái như vậy , cũng là cảnh giới quên mình, với người tu luyện mà nói, chính là có thể ước không thể cầu.
Nếu như tùy tiện cắt đứt như thế , có phần đáng tiếc.
Nhưng nếu không gọi bé tỉnh lại, ngộ nhỡ Long vương trở về. . .
Uất Trì Tà Dịch có phần khó xử, hắn không nỡ quấy rối tiểu nha đầu tu luyện a.
Lúc Bạch Sử cùng hắn tới cũng đã nói, phải nhanh rời đi
Nhưng ở cửa đợi một hồi, Uất Trì Tà Dịch lại không có động tĩnh, Bạch Sử mất kiên nhẫn đi vào, cũng nhìn thấy tiểu Hoan Hoan đang tu luyện .
Cái tiểu nha đầu này. . .
Trạng thái như vậy , hắn cũng chưa từng gặp qua, vận may của tiểu nha đầu này cũng thật tốt quá.
“Hắc Sử, vậy làm sao đây?”
Nếu như gọi tiểu nha đầu tỉnh lại, có phần đáng tiếc.
Nhưng nếu như không gọi con bé, bọn họ cũng không có khả năng vẫn chờ ở đây a.
Bạch Sử cũng khó xử, Uất Trì Tà Dịch nhìn tiểu Hoan Hoan, do dự một lúc, nói:
“Ngươi đi về trước đi, ta ở đây giúp nó hộ pháp. . .”
Bạch Sử cảm giác không ổn, nhưng. . .
Quên đi, sẽ lại theo bọn họ đi.
Chỉ có điều, hắn sẽ nhìn Long vương chút, tận lực ngăn chặn Long vương.
Bạch Sử rời đi, Uất Trì Tà Dịch ngồi xuống ở bên người tiểu Hoan Hoan , nhìn cái tiểu nha đầu luôn luôn ngoài dự đoán của mọi người này, cảm thán không thôi.
Cái tiểu nha đầu này, vận may thật không phải tốt bình thường .
Ở dưới y phục của bé, dĩ nhiên lộ ra một góc.
Uất Trì Tà Dịch lấy lên, vừa nhìn dĩ nhiên là bản công pháp, đây là. . .
Hắn vội vã nhìn mấy lần, đây không phải là Địch Thêm đưa sao? Địch Thêm chính là một lão cao nhân thiếu chút nữa tiến giai, công pháp của ông ấy quả nhiên là đủ lợi hại, nhưng tiểu nha đầu tu luyện. . .
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
112 chương
2 chương
24 chương
106 chương
34 chương
10 chương