Cái mũi ê ẩm , không thể tưởng được, bọn họ thế nhưng lại lặng lẽ giúp đỡ chính mình. Bọn họ chẳng những không có tức giận, thậm chí...... Thân nhân, bọn họ là thân nhân của chính mình. Mà cổ kiếm này, cô đã gặp qua , nói không chừng thật sự có thể...... Đông Phương Ngữ Hinh không thể tin được, cũng không dám ôm hi vọng quá lớn. Nhưng, có hi vọng chung quy vẫn tốt hơn. Cổ kiếm có rất nhiều kiểu dáng, nhưng thanh này làm sao lại bỗng nhiên xuất hiện ở đây? Đông Phương Ngữ Hinh bỗng nhiên nghĩ tới nhân quả, thời điểm lúc trước tinh thần cô cũng không tốt, cho nên...... Tại cái thời điểm kia, cũng là tình cờ nhìn đến thanh cổ kiếm này, cô liền ra giá mua. Giá ấn xuống vật phẩm liền thuộc quyền sờ hữu của cô , lúc đó cổ kiếm này chính là đồ của cô . Tuy rằng sau này cô không quản nó, nhưng nó vẫn như cũ là của chính mình. Có phải hay không ngay tại thời điểm đó, cũng đã chủ định cô phải dựa vào thanh cổ kiếm này để quay về!? Nghĩ như vậy, trong lòng Đông Phương Ngữ Hinh cảm thấy rất có khả năng. Nếu là thật sự có thể trở về, cô nhất định sẽ mang theo cổ kiếm đi tìm Liệt lão. Hắn là luyện khí sư lợi hại nhất trên đời này, cho nên hắn nhất định có thể chữa trị vết nứt trên thanh cổ kiếm, thậm chí , hắn còn có thể đem thanh cổ kiếm này đề cao thêm vài cấp bậc nói không chừng . Cô sẽ đối xử tử tế, phi thường đối xử tử tế với thanh cổ kiếm này. Đông Phương Ngữ Hinh âm thầm nói xong, tiếp tục xem tin tức về thanh cổ kiếm . Phía trên nói đây là nước Hoa Kiều muốn triển lãm gì đó, chính là viện bảo tàng. Mà...... Nơi đó phòng bị rất nghiêm. Đông Phương Ngữ Hinh nhìn xuống lực lượng canh phòng, có thể thấy bảo tàng này đối với thanh cổ kiếm có bao nhiêu coi trọng! Dù sao, thanh cổ kiếm này, không có ai biết tuổi của nó, mà chủ nhân người ta, cũng rất coi trọng. Bọn họ không dám ra chút sai lầm. Bảo tàng quân sự sao? Cổ kiếm sắp được triễn lãm, còn có ba ngày thời gian. Mà nhiệm vụ của bọn họ, cũng là ở hai ngày sau. Đây là nói, trước bọn họ sẽ ám sát người, sau đó mới đến cướp đoạt. Bình thường , thời điểm bọn họ làm xong nhiệm vụ , đều sẽ nghỉ ngơi một đoạn thời gian . Mà lần này, thời gian tựa hồ là quá nhanh . Xem xong nhiệm vụ cổ kiếm, Đông Phương Ngữ Hinh một lần nữa trở lại nhiệm vụ thứ nhất, là chỗ nào không đúng đây? Vì sao cô lại cảm thấy bất an như vậy? Cô cẩn thận xem lại một lần nữa, hi vọng có thể tìm được chỗ có vấn đề -- ---Truyện chỉ đăng tải tại Diễn Đàn Lê Qúy Đôn--- “Máu của ngươi, khẳng định ăn rất ngon......” Long Vương há mồm muốn cắn một ngụm, Tiểu Hoan Hoan sợ tới mức không được, Long Vương này điên rồi sao? Máu của bé, hắn thế nhưng cũng không buông tha. Lúc này, bé nên làm cái gì bây giờ? Nơi này chỉ có hai người bọn họ a. Đầu của Tiểu Hoan Hoan cấp tốc xoay chuyển, bé muốn vận công, nhưng lại không dùng được. Ngay tại thời điểm miệng của Long Vương muốn đụng tới cổ của Tiểu Hoan Hoan , bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa. Long Vương không vui ngẩng đầu, cả giận nói: “Ai?” “Hồi Long Vương, lão hòa thượng kia.... ....” Người bên ngoài vừa nghe liền biết lúc này tâm tình của Long Vương không tốt, nên cũng không dám lớn tiếng nói chuyện. “Lão hòa thượng làm sao?” Long Vương muốn phát hỏa, nhưng...... Là hắn chính mình dặn dò bọn họ, nếu như lão hòa thượng có cái gì không đúng , phải lập tức đi qua hội báo . “Long Vương, lão hòa thượng bỗng nhiên nói có chuyện muốn cùng ngài nói, thuộc hạ sợ có chuyện quan trọng, cho nên không dám chậm trễ......” Lão hòa thượng có chuyện muốn nói sao? Long Vương cũng biết lão hòa thượng kia có vài phần bản sự , cho nên hắn mới phá lệ coi trọng hắn. Hắn vừa nghe, chớ không phải là lão hòa thượng đã......