Thượng Quan Khinh Vãn nghe vệy, hơi sững sờm, chỗ sâu nhất trong đáy mắt biến đổi phức tạp, nghe qua thì chuộc sống hằng ngày của nam nhân này cũng không phải quá dễ dàng, hơn nữa sở dĩ hắn mua giá y này, tất cả đều là vì hắn muốn làm cho nữ nhi vui, nghe qua quả thật là rất cảm động, nhưng xét về tình về lý hình như có chút gì đó không có khoa học thì phải.
“Coi như ngươi thật tinh mắt.” Nam Cung Nguyên Thác không lạnh không nóng trầm thấp lên tiếng, không khỏi phân trần một phen đi qua đoạt lấy cuốn sách trong tay Thượng Quan Khinh Vãn, nhét vào trong tay nam nhân trung niên, thản nhiên nói:”Mua một tặng một, bây giờ quyển sách này cũng là của ngươi.”
Nam nhân trung niên kia trộm liếc qua quyển sách trên tay, ánh mắt không khỏi cũng theo đó mà sáng ngời, liên tụ cảm ơn, tiếp đó liền vội vội vàng vàng rời khỏi tiệm đồ cổ.
Nhìn bóng dáng hắn vội vàng rời đi, Thượng Quan Khinh Vãn như có gì đó đăm chiêu, đôi mi thanh tú nhíu lại, liếc qua nam tử bên cạnh, lẩm bẩm nói:”Ngươi nói nếu như hắn đã có nhiều bạc như vậy, tại sao không dùng làm của hồi môn cho nữ nhi?”
Chuyện này theo logic bình thường hình như thật đúng là có chút không thể nào nói nổi, theo cách ăn mặc của nam nhân này thì không khó để nhìn ra, gia cảnh cũng không tính là tốt, cho nên nói, có thể tiêu phí một vạn lượng bạc vì để mua một bộ giá y cho nữ nhân, thực tại có chút không thể nào nói nổi, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không khoa học gì cả, nghi ngờ trong đáy mắt của Thượng Quan Khinh Vãn càng ngày càng thâm.
Lời của nàng cũng không nhận được câu trả lời của hắn, không khí phảng phất đọng lại chút âm trầm, yên tĩnh có chút đáng sợ, Thượng Quan Khinh Vãn cũng phát gíac khác thường, không khỏi ngoái đầu lại đối mặt với ánh mắt của hắn.
Mặt của Nam Cung Nguyên Thác trầm xuống, cặp mắt phong duệ sắc bén như ưng kia, chỉ nhìn chằm chằm mặt nàng, sau khi đối mặt với ánh mắt của nàng, sau đó mới ẩn ẩn lạnh lùng nói:”Một cô nương như ngươi, rốt cuộv có biết cái gì gọi là xấu hổ hay không? Thế nhưng sau lưng lại lén lút xem loại sách như vậy…”
Thế này mới ý thức được hắn còn đang đắm chìm trong sự kiện lúc nảy, tới giờ còn chưa lấy được tinh thần, Thượng Quan Khinh Vãn trắng mắt liếc hắn, tức giận nói:”Kết cấu thân thể của nam nhân hay nữ nhân bổn tiểu thư đây rất rõ ràng, còn cần phải nhìn lén hay sao? Quyển sách kia căn bản không phải của ta…”
“Không phải của nươi vậy là của ai? Vì sao lại có thể kẹp bên tron giá y của ngươi? Chẳng lẽ là nương ngươi…” Nam Cung Nguyên Thác kinh ngạc trừng lớn mắt, không sai, giá y này là từ tay Thượng Quan phu nhân làm thành, có phải hay không là nàng…
“Không cho ngươi chửi bới danh dự của nương ta…” Thượng Quan Khinh Vãn chặn họng hắn lại, nữ nhân như nương nàng, đời này ngay cả một từ “yêu” cũng khôn dám nói ra khỏi miệng, làm sao có thể dám chạm vào loại sách này chứ, tuyệt đối chuyện này không có khả năng là do nàng ấy làm.
Nam Cung Nguyên Thác hơi nhíu mày, căn bản hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện này, nhưng mà… Cho dù hắn không đề cập tới, sự tình hôm nay xác định chắc chắn cũng đã ồn ào huyên náo truyền đãi ra ngoài rồi, danh tiết của Thượng Quan khinh Vãn coi như là thực khôn bảo đảm!
So với tâm tình suy sụp của hắn, tâm tình của Thượng Quan Khinh Vãn giờ phút này thì hoàn toàn đối lập, nàng vội vàng tiến lên một bước nhanh chóng ôm lên đàn cổ trên bàn, vui cười nhìn Nam Cun Nguyên Thác nói:”Gía y bán đi, cho nên bây giờ đàn cổ này đã thuộc về ta, không cho tam hoàng tử đổi ý,”
“Cầm đi cầm đi, nếu thích thì cứ cầm tất cả về hết đi!” Nam Cung Nguyên Thác không kiên nhẫn khoác tay, hôm nay nháo lớn bị người chê cười như vậy, nữ nhân này còn có thể cười được, hắn cũng không muốn nhìn nàng thêm nữa, dù chỉ là nửa con mắt.
Thấymặt cùng dáng vẻ không vui của hắn, Thượng Quan Khinh Vãn âm thầm cho Hồng Thượng một cái nháy mắt, ý bảo, muốn nha đầu kia tiến lên giúp nàng giữ lấy đàn cổ, ngay sau đó thì chủ tớ hai người liền lặng yên không tiếng độn, thức thời rời khỏi tiệm đồ cổ của hắn.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
134 chương
13 chương
99 chương
68 chương
18 chương
3 chương
4 chương