Editor: VTVT
Rất nhanh, Thượng Quan Khinh Vãn cũng thanh tỉnh lại, nàng có thể xác định bữa cơm tối hôm nay nhất định là Hồng Môn Yến, nàng biết Bạch Hoa Trần không phải là nam nhân tốt như vậy, chậm rãi, tay ngọc buông đũa, biểu tình trên mặt ngưng trọng toát lên vẻ nghiêm nghị.
“Bạch công tử đột nhiên nhiệt tình, rốt cuộc muốn rắp tâm gì, nói đi!”
Đôi mắt Bạch Hoa Trần sắc sảo như họa, khóe môi giơ lên nụ cười yếu ớt, thân thể phát ra hơi thở yên tĩnh khiến tinh thần người bắt đầu khởi động.
“Tại hạ nói qua... Là thật tâm muốn hoàn thành tâm nguyện Đại tiểu thư.”
“Thật sự?” Thượng Quan Khinh Vãn nhìn bộ dáng chân thành của hắn chân thành, thoạt nhìn không giống như nói chuyện, trong cơn ngươi màu hổ phách ngẫu nhiên nổi lên gợn sóng nhè nhẹ, lộ ra sự tĩnh lặng không nên lời, khiến tâm trạng người khác căng thẳng, nói không nên lời.
“Thật sự!” Bạch Hoa Trần mặt không đổi sắc tim không đập, nhìn mâu quang hắn không có nửa điểm lảng tránh, điều này làm cho Thượng Quan Khinh Vãn không thể không tin tưởng, người này quả thật là chân thành.
“Nhưng... Vài ngày trước ta mới cự tuyệt giúp ngươi, ngươi hiện tại lại...” Thượng Quan Khinh Vãn lộ vẻ khó xử, nghĩ đến mấy ngày trước, chính mình còn cự tuyệt trị liệu bệnh nhân giúp hắn, thế nhưng mới vài ngày ngắn ngủi, hắn lại không chút ngần ngại nguyện ý trợ giúp nàng mở y quán, bỗng nhiên làm nàng dâng lên một cỗ áy náy, chẳng lẽ nàng thật sự là lòng tiểu nhân đo lòng quân tử?
“Chuyện kia không cần nhắc lại , tại hạ không muốn ép buộc làm khó người khác, sở dĩ Thượng Quan Đại tiểu thư cự tuyệt, nhất định ngươi cũng có chỗ khó xử.” Đáy mắt Bạch Hoa Trần lướt qua tia sáng không dễ dàng phát giác, mắt hơi buông xuống, giọng điệu thành khẩn nói.
Nghe hắn nói như vậy, Thượng Quan Khinh Vãn mới nhẹ nhàng thở ra, thở dài nói: “Đúng vậy, chuyện này tại cha ta, hắn không cho phép ta ra nhà, lần trước đi tham gia Đại chiến thần y, trở về mới phát hiện nương cùng Hồng Thược đều bởi vì ta chuồn đi mà nhận trừng phạt, thương thế trên người Hồng Thược đến nay còn chưa khỏi hẳn...”
Nghe vậy, hắn hạ mắt, mắt xẹt qua tia hắc ám, trầm mặc mấy giây, lại ngẩng đầu hỏi nàng: “Nếu tại hạ không nhớ lầm, cha Thượng Quan Đại tiểu thư là đương triều Thượng Quan Thừa tướng đại nhân đi?”
“Không sai. Cha ta chính là Thượng Quan Thừa tướng, ngươi sẽ không... Đi nói cho cha ta, ban đêm ta chuồn ra ngoài chứ?” Thượng Quan Khinh Vãn cảnh giác liếc hắn, không biết vì sao, vị Bạch công tử này rất khó làm nàng an tâm, không giống cảm giác cạnh Nam Cung Nguyên Thác.
Tay Bạch Hoa Trần cầm ly trà cứng đờ trong không trung, mắt thâm thúy đột nhiên sắc bén, híp mắt mị hoặc, thân thể hơi hướng gần đến nàng, thanh âm trầm thấp chậm rãi truyền đến: “Chẳng lẽ tại hạ làm Thượng Quan Đại tiểu thư cảm thấy không yên lòng sao?”
Thượng Quan Khinh Vãn nhìn chằm chằm thấy sắc mặt hắn trầm xuống, môi mỏng thanh lãnh cũng mím thành một đường thẳng, lệ khí quen thuộc làm cho người ta sợ hãi lại một lần nữa theo thân thể phát ra, không khỏi liên tục xua tay: “Không không không, đương nhiên không phải.”
“Thượng Quan Đại tiểu thư nhớ kỹ, từ giờ trở đi, chúng ta chính là người trên cùng một chiếc thuyền, giúp ngươi mở y quán làm nghề y cứu người, là tại hạ cam tâm tình nguyện , về phần cha ngươi bên kia... Tự nhiên tại hạ sẽ chuẩn bị quan hệ tốt, tin tưởng qua không lâu, Thượng Quan Thừa tướng sẽ không bó tay bó chân ngươi nữa.” Mắt ưng Bạch Hoa Trần giận dữ nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, đáy mắt tinh hồng tức giận mới dần dần rút đi, giọng điệu lần nữa nhu hòa đi chút ít.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
134 chương
13 chương
99 chương
68 chương
18 chương
3 chương
4 chương