“Lại nữ giả nam trang, Thượng Quan đại tiểu thư diễn xiếc như vậy không thấy chán sao? Trễ như vậy còn đến kỹ viện, có phải đổi ý muốn đáp ứng yêu cầu của tại hạ hay không? Ngươi hiện tại đổi ý cũng vẫn còn kịp…”
Thượng Quan Khinh Vãn bị hắn làm hoảng sợ, ngoái đầu lại đối mặt với cặp mắt thâm thuý u ám như chim ưng của nam tử, tức giận liến mắt, khẽ cáu ra tiếng :”Bạch công tử cầm tinh con mèo sao? Đi đứng không có tiếng động…”
Đôi mắt sắc bén đột nhiên khẩn trương nhìn chằm chằm dung nhan tú mỹ của nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo nhè nhẹ ý cười trêu tức, buồn bã nói :”Ngươi nói sai rồi, tại hạ cầm tinh con hổ.”
Nói đùa đi, nàng không khỏi nao nao, hắn đây là đang cùng mình nói giỡn sao?
“Ta là tới tìm tam hoàng tử.” Thượng Quan Khinh Vãn hắng giọng một cái, nhanh chóng giải thích :”Nhưng mà ngươi đừng hiểu lầm, bổn tiểu thư cũng không có ý muốn cùng ngươi tranh giành nam nhân, ta chỉ là muốn cùng hắn bàn chuyện bán đấu giá thôi.”
“Bán đấu giá? Hai người các ngươi lại bày trò gì nữa?” Đáy mắt Bạch Hoa Trân lộ ra nghi hoặc nồng đậm, thân thể không tự chủ sáp lại phía trước, cách nàng càng gần hơn vài phần.
Thượng Quan Khinh Vãn theo bản năng lui về phía sau vài bước, tuy rằng trong lòng biết nam nhân này là gay, nhưng vẫn bị hơi thở nguy hiểm phát ra từ trên người hắn làm cho kinh sợ, cho nên cứ bảo trì một khoảng cách nhất định vẫn là tốt nhất.
“Tất cả còn không phải đều là vì ngươi… Nói không giữ lời. Làm hại tam hoàng tử tính đến chuyện bán đấu giá bảo bối trong tiệm của hắn, để thay ngươi trả lại tiền thưởng đã bị mất của bổn tiểu thư.” Thượng Quan Khinh Vãn tà mắt liếc hắn, trong lòng nghiền ngẫm, nam nhân này thật sự so với tam hoàng tử còn nhiều tiền hơn sao?
“Thác đêm nay hồi cung.” Bạch Hoa Trần lười nhác nhàn nhạt trả lời nàng, mâu quang thâm thuý nhìn như không chút để ý biểu tình thất lạc của nàng, ẩn ý tăng thêm một câu :”Nhưng mà tình hình kỹ càng ngươi vẫn có thể cùng ta đàm luận, dù sao cùng ta đàm luận cũng giống vậy, ngươi cũng biết rõ quan hệ giữa ta và hắn…”
Hắn chốt lại một câu lộ ra nhè nhẹ hương vị ái muội, đây là hắn tự đầu thú ngay trước mặt Thượng Quan Khinh Vãn, chính diện thừa nhận quan hệ của hắn cùng Nam Cung Nguyên Thác, nhìn dáng vẻ tự nhiên thanh thảnh lười nhác của hắn, Thượng Quan Khinh Vãn bĩu môi, nam nhân này căn bản một chút cũng không dễ nói chuyện, bằng không nàng cũng không đến nỗi muồn cùng Nam Cung Nguyên Thác thương nghị chuyện đấu giá, ai them nguyện ý cùng hắn đàm luận chứ!
Thượng Quan Khinh Vãn quay đầu muốn rời đi, nhưng đột nhiên nghĩ lại, bản thân hiện tại đi ra khỏi nhà một lần cũng không dễ dàng nha! Nếu cứ như vậy trở về, ai mới biết vào lúc nào mới có thể nhìn thấy Nam Cung Nguyên Thác chứ?
“Ngươi… Có thể giúp ta chuyển lời cho tam hoàng tử hay không, cứ nói là bổn tiểu thư có việc gấp muốn tìm hắn, mời hắn đi đến thừa tướng phủ một chuyến.” Thái độ Thượng Quan Khinh Vãn trong nháy mắt liền hoà nhã lại, khoé môi nỗ lực xuất ra nụ cười thật tươi.
“Không thể.” Bạch Hoa Trân cơ hồ nghĩ cũng không them nghĩ, thốt ra, khoé môi tựa tiếu phi tiếu trêu tức nhìn nàng.
Thượng Quan Khinh Vãn mất hứng thưởng cho hắn một cái xem thường, rống kêu một tiếng :”Hừ! Quỷ hẹp hòi.”
Bỏ lại câu này, nàng liền quay đầu rời đi, kỹ viện cũng không cần đi vào, đã tìm không thấy Nam Cung Nguyên Thác, chẳng bằng nàng đi về nhà ngủ, cùng nam nhân này nói chuyện sẽ chị làm nàng bị khinh bỉ.
“Đợi một chút---“ Thanh âm của Bạch Hoa Trần từ phía sau truyền đến, đột nhiên nói :”Thượng Quan đại tiểu thư hẳn là đói bụng rồi? Không bằng tại hạ mời ngươi ăn khuya, tay nghề của đầu bếp ở kỹ viện ta so với tửu lâu bên ngoài miễn cưỡng cũng gấp trăm lần, cho dù là ngự trù trong cung, thủ nghệ cũng không hẳn có thể cao minh hơn hắn.”
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
10 chương
23 chương
36 chương
58 chương
99 chương