Thượng Quan Khinh Vãn muốn đem tay mình tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, nhưng nam nhân này lại nắm túm quá chặt, nhịn không được liền tặng hắn một ánh mắt xem thường, lành lạnh nói :”Bổn tiểu thư có cần cùng Bạch công tử nói dối không? Còn nữa, quân tử động khẩu bất động thủ, ngươi nới ta ra trước…”
Nghe vậy, Bạch Hoa Trần mới ý thức được bản thân luống cuống, ngón tay xương khóp rõ ràng chậm rãi nới ra, môi mỏng khẽ mím, mắt ưng cuồng ngạo không kềm chế được khép lại một nữa, thân thể lại đột nhiên có khuynh hướng đi lên, một cỗ hơi thở nguy hiểm vô hình càng hướng tới phía nàng ép sát lại.
“Ngươi… Theo ta đi một chuyến đến Bắc Minh Quốc, bất luận là điều kiện gì… Ngươi cũng có thể yêu cầu!” Tiếng nói trầm thấp của Bạch Hoa Trần lộ ra kích động khàn khàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Khoảng cách gần như thế, hắn vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn rõ ràng bộ dáng của nàng, tóc mai đen mượt, mắt hàm xuân lóng lánh, da như ôn ngọc, ánh sáng nhu hoà như mây, môi mỏng đỏ bừng, mắt thuỷ xán như ánh trăng, quả đúng là tuyệt sắc giai nhân.
Miệng mũi hắn dật ra hơi thở ấm áp, đều đều phả vào mặt Thượng Quan Khinh Vãn, cùng một nam nhân xa lạ thân cận như vậy làm nàng cảm giác như đứng trên đống lửa, như ngồi đống than, cả người không được tự nhiên.
Giây tiếp theo, Thượng Quan Khinh Vãn đột nhiên dùng hết sức đẩy hắn ra, đôi mi thanh tú nhíu chặt, khẽ sẳng giọng :”Bạch công tử đường đột nói như thế, rốt cược xem bổn tiểu thư là hạng người nào?”
“Thượng Quan cô nương đừng hiểu lầm, sở dĩ muốn cô nương cùng tại hạ đi một chuyến đến Bắc Minh, là vì… Hi vọng cô nương có thể hỗ trợ trị liệu cho một người, bệnh tình của nàng… Cùng Lỗ Thẩm rất giống nhau.” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, sắc mặt không có nửa điểm ý tứ bui đùa, con ngươi thâm thuý ở chỗ sâu nhất mang theo từ lực vĩ đại, làm người ta không tự chủ được hãm vào trong đó.
Thượng Quan Khinh Vãn nao nao, hình như có chút minh bạch múc đích hao thâm khổ tứ giúp Lỗ Thẩm sắp xếp màn này, kỳ thực người hắn chân chính muốn trị liệu là một người khác.
Đôi mi thanh tú hơi nhíu, Thượng Quan Khinh Vãn trầm tư mấy giây sau đáp :”Chuyện này không phải ta không đồng ý hỗ trợ, nhưng mà Bạch công tử thỉnh cầu như thế thì đã quá mức đường đột rồi, ta là một cô nương chưa lấy chồng, cho dù là rơi đi kinh thành cũng không phải là chuyện dễ, huống chi công tử mở miệng một cái liền muốn ta cùng ngươi đi đến Bắc Minh Quốc, thực có chút ép buộc làm khó người khác. Nếu… Công tử thật sự tin y thuật của ta, không ngại thì đem bệnh nhân đưa đến kinh thành. Khinh Vãn nhất định sẽ dùng hết khả năng để trị cho người đó.”
“Chì là vì nàng… Không thể rời đi Bắc Minh Quốc, cho nên tại hạ đành phải khẩn cầu Thượng Quan cô nương đi một chuyến.” Bạch Hoa Trần nhăn lông mày, hình như có chuyện gì đó rất khó nói.
“Loại bệnh này cũng không ảnh hưởng đến nàng xuất hành, ra ngoài đối với bệnh tình của nàng ấy đối với bệnh tình của nàng ngược lại sẽ có lợi.” Thượng Quan Khinh Vãn thốt ra, nàng không rõ ý tứ trong lời nói của Bạch Hoa Trần.
“Tại hạ không phải có ý tứ này, mà là thân phận của nàng ấy… Không quá thuận tiện đi xa.”
“Nếu đã như thế, vậy bổn tiểu thư cũng lực bất tòng tâm.” Thượng Quan Khinh Vãn lắc đầu, thân thể đã xảy ra vấn đề, bản thân lại không chiu đến cửa cầu y, còn trong cậy vào bác sĩ tìm tới cửa cứu giúp, trên đời này nào có chuyện tốt như vậy.
Nói xong câu này, Thượng Quan Khinh Vãn thoáng dùng sức đẩy thân hình cao lớn của hắn ra, ý muốn rời đi, nàng biết chuyện này nếu tiếp tục bàn nữa cũng không có ý nghĩa gì, trừ phi nam nhân này nguyện ý thay đổi chủ ý mang bệnh nhân tới gặp nàng.
“Đợi một chút---“ Tay Bạch Hoa Trần, lại một lần nữa bắt được tay mề của nàng, cánh tay hơi sùng sức, thân thể Thượng Quan Khinh Vãn ngữa về phía sau, giây tiếp theo, eo nhỏ liền rơi vào lòng bàn tay ấm áp của hắn, chống đỡ thân thể mất đang mất đi trọng tâm của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
49 chương
66 chương
120 chương
52 chương