Toàn bộ đại dường nháy mắt đểu an tĩnh lại, kỳ thực cũng không có người nào nghe hiễu chuỗi thuật ngữ chuyên nghiệp vừa rồi kia của Thượng Quan Khinh Vãn, nhưng bọn họ dựa theo biểu tình trên mặt của Đông tà công tử cùng Tây độc nương tử xem như đã biết kết quả.
“Ý của cô nương là… Bệnh của nữ nhi ta thật sự không cứu được?” Yết hầu Đông tà công tử siết lại, giọng điệu trầm thấp gian nan xuất ra, yết hầu giống như bị cái gì đó ngăn chặn lại, mỗi một chữ đều ở nghẹn giữ yết hầu, rất khó phun ra.
“Kỳ thực bệnh loại này cho dù có phát hện sớm đi nữa, cũng chỉ có thể giúp được độ phát dục của thân thể nàng, đối với trí lực cũng không thể trị được. Nhưng nàng ấy bây giờ đã ba tuổi, thân thể muốn khôi phục tuyệt đối không có khả năng, chỉ có thể thông qua vận động cùng kết hợp chế độ ăn uống mới có khả năng giúp nàng cải thiện cơ năng của thân thể.” Thượng Quan Khinh Vãn thản nhiên nói.
“Từ giờ trở đi nàng cần phải ăn kiêng, đồ ăn có chứa quá nhiều axit amin nhất định phải cấm, có thể dùng đồ ăn chứa hàm lượng axit amin khá thấp, ta sẽ viết một thực đơn cho các ngươi, cái này đối với đứa nhỏ mà nói là rất quan trọng.”
Nói xong, nàng tuỳ tay cầm lấy giấy viết đã được chuẩn bị sẵn trên đài, chữ viết xinh đẹp không thiếu nét tiêu sái lưu loát hạ xuống, bất tri bất giác, một bóng dáng cao lớn thẳng tấp đứng ở phía sau nàng, cặp mắt màu hổ phách của Bạch Trần Hoa nhìn chằm chằm bàn tay mềm mại hạ ngòi bút của nàng, ánh mắt phức tạp mà thâm thuý, lộ ra cảm xúc sâu trong nội tâm.
“Lời nói của nàng…. Cùng tình huống của đứa nhỏ đều ăn khớp, phải không?” Giọng nói thần hậu mà trầm thấp của hắn đột nhiên phát ra, ánh mắt Bạch Hoa Trần đột nhiên chuyển sang hướng vợ chồng đông tà tây độc, vẻ mặt nghiêm nghị cẩn trọng hỏi.
Đông tà tây độc tuy rằng không nguyện ý thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, không đáp lời, chỉ nặng nề gật đầu, xem như cam chịu.
Bạch Hoa Trần thu ánh mắt về, ngưng trọng nhìn về phía Thượng Quan Khinh Vãn, mấy vị thần y còn lại đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn chằm chằm Thượng Quan Khinh Vãn.
Phúc thọ thần y vuốt cằm gật đầu nhìn nàng, lẽ phép hỏi :”Xin hỏi sư phụ của cô nương là ai vậy? Môn phái nào? Vừa rồi cô nương nói đến bệnh trạng này, lão phu làm nghề y đã hơn trăm năm, đừng nói là chưa thấy qua, ngay cả nghe qua cũng chưa từng nghe nói qua.”
“Ách… Những chuyện này đều là do ta tự học, cũng…. Không môn không phái, khụ, chuyện vừa rồi bất quá chỉ là khúc nhạc đệm nhỏ, các ngươi không phải còn đang muốn tranh tài sao? Tiếp tục, mời tiếp tục…” Thượng Quan Khinh Vãn mất tự nhiên thanh thanh cổ họng, yên lặng lùi đến một góc, giống như những người đứng xem náo nhiệt bình thường.
Bạch Hoa Trần cùng Nam Cung Nguyên Thác liếc nhìn nhau, trầm thấp nói tiếp :”Đem người mang vào----“
Rất nhanh, một vị dân phụ ước chừng khoảng bốn mươi tuổi được dẫn vào nội đường, nhìn cách ăn mặc cùa nàng ấy không khác gì thường nhân, vào nhà trước tiên cúi người hành lễ với Bạch Hoa Trần cùng Nam Cung Nguyên Thác, sau đó liền lẳng lặng ngưng mắt nhìn toàn bộ thần y trong phòng :”Đây là… Chính là thần y được ân công mời đến sao?”
“Ân, Lỗ Thẩm, ngươi đừng sợ, bọn họ hỏi cái gì, ngươi liền đáp cái đó.” Ngữ khí nói chuyện của Bạch Hoa Trần đột nhiên trở nên mềm nhẹ, ngay cả Thượng Quan Khinh Vãn cũng nhịn không được liếc mắt nhìn vẻ mặt hắn, theo hiểu biết của nàng từ lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này đến nay, cho tới bây giờ con chưa từng nghe qua hắn mở miệng ôn nhu như vậy, hơn nữa còn là đối với vị phụ nhân trên năm mươi tuổi a.
Phụ nhân cúi gằm đầu, một hồi lâu mới gật gật đầu, được hạ nhân dẫn dắt ngồi xuống đài trước mặt mấy vị thần y.
“Mạch tượng nàng ấy có chút yếu, khí hư huyết tổn, làn da lại trắng như vậy, trong ngày thường có lẽ đều thường xuyên ở trong phòng….”
“Cổ tay cùng cổ đều có vết sẹo, thoạt nhìn hẳn là đã từng tự sát.”
“….”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
49 chương
66 chương
120 chương
52 chương