Ở thế giới kia, nàng vĩnh viễn sẽ không được gặp lại bà ngoại, có lẽ nàng đúng là được lão thiên thương hại, mới có thể để cho nàng đến nơi này, lại được nhìn thấy khuôn mặt từ ái kia của bà ngoại.
Tâm tình càng ngày càng tốt, khoé môi Thượng Quan Khinh Vãn gợi lên một nụ cười thật tươi, mà nụ cười này, giống như một bàn tay vô hình, thật sâu chạm vào sâu trong nội tâm của nam nhân đang đứng cách nàng không xa kia, Nam Cung Nguyên Thác nao nao, ánh mắt nàng thật trong suốt sáng sủa, tươi cười thật sạch sẽ, không hiểu sao lại khiến cho hắn một trận tim đập nhanh.
Nhưng mà, đáy mắt thâm thuý của Nam Cung Nguyên Liệt lướt qua một tia nghi hoặc, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia, vì sao hắn lại có một loại cảm giác như đã từng quen biết? Rất có loại cảm giác trong mộng đã tìm nàng trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu, cảm giác liền tàn ở dưới ngọn đèn!
“Khụ…” Vị Nam Cung Nguyên Thác lãnh tử này giả bộ bình tĩnh, tận lực tần hắng một cái thật thấp, một tiếng liền đánh gãy sự thanh tĩnh của nữ tử.
Khoé mắt Thượng Quan Khinh Vãn nhìn về phía sau, nam tử thân cẩm y ngọc bào này không phải là một trong tứ đại mĩ nam --- tam hoàng tử sao? Hắn khi nào thì đứng ở phía sau nàng, mặt như bạch lộ ngưng sương, môi mỏng như cánh hoa đào, đôi mắt yêu dã mị hoặc nhân tâm, trái phải nhìn quanh phong lưu vô hạn.
Chỉ thấy Nam Cung Nguyên Thác ra vẻ tiêu sái dựa vào lan can tại dãy hành lang dài bất tận, mở ra phiến quạt tinh mỵ nhẹ lay động vài cái, gió nhẹ phớt qua gương mặt của hắn, càng lộ ra nét phiêu dật xuất trần, phong hoa tuyệt đại.
Hắn đây là muốn diễn vai phẫn khốc sao? Thượng Quan Khinh Vãn nhịn không được phì cười một tiếng, nói :”Tam hoàng tử đây là đang khoe khoang vẻ phong tình sao?”
Dưới bầu trời xanh lam, nàng mỉm cười rạng rỡ, chỉ làm cho người cảm thấy như hoa xuân nở rộ, dung nhan như trăng đêm rằm, bốn phía giống như đang tấu khúc nhạc ưu nhã, tước tiên bay quanh, vẻ đẹp hồn nhiên kia, khiến ba hồn bảy vỉa của hắn cũng bị đoạt đi một nửa.
Không đúng! Tại sao giọng nói này lại nghe quen thuộc như vậy? Cùng tiếng nói của Thượng Quan đại tiểu thư quả thực là giống nhau như đúc, chẳng lẽ nhóm thiên kim tiểu thư ở Thượng Quan thừa tướng phủ đều cùng một dạng dễ nghe giống vậy sao?
“Ngươi biết bổn vương?” Nam Cung Nguyên Liệt sững sờ mấy giây liền khôi phục tâm trạng nhảy nhót, thật không ngờ vị Thượng Quan tiểu thư chưa từng gặp mặt này lại có thể một lần liền nhận ra hắn! Thân là tứ đại mĩ nam trong thiên hạ, xem ra thanh danh của hắn quả nhiên không nhỏ a.
“Tam hoàng tử đúng là thích nói giỡn, mới ngắn ngủn mấy ngày trước chúng ta đều đã gặp mặt không ít lần, dân nữ làm sao có thể không nhận ra ta hoàng tử được chứ.” Thượng Quan Khinh Vãn cười mỉm, thản nhiên nói.
Xa xa, Nam Cung Nguyên Liệt từ trong điện sải bước đi ra vừa lúc cũng nhìn màn này, bước chân lập tức ngưng lại, hắn đang thắc mắc tam đệ thế nào lại không đến đúng hẹn, thì ra là đang ở ngoài điện cùng Thượng Quan đại tiểu thư thông đồng, tiểu tử kia một mặt nịnh bợ lấy lòng cười quyến rũ, nhìn vào thực làm cho người ta nổi giận mà.
Bên này, Nam Cung Nguyên Thác nghe xong lời nói của Thượng Quan Khinh Vãn, mi tâm hơi nhíu lại, trong đầu nổ lực nhớ lại những gương mặt đã gặp nhiều ngày qua, tuy rằng nhiều gày trước hắn từng cùng hoàng huynh đi một chuyến đến Thừa tướng phủ, nhưng hắn có thể xác định bản thân tuyệt đối không gặp qua vị Thượng Quan tiểu thư này, trừ bỏ vị Thượng Quan đại tiểu thư kia, hắn hình như cũng chưa từng nhìn thấy qua bất cứ một vị tiểu thư nào khác trong Thừa tướng phủ.
“Không có khả năng nha! Xin hỏi…. Thượng Quan tiểu thư ở Thừa tướng phủ xếp hàng thứ mấy?” Nam Cung Nguyên Thác nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn như cũ nghĩ không ra kết quả, đành phải tươi cười, trông mong nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, hi vọng nàng có thể nói ra đáp án cho hắn biết.
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
200 chương
118 chương
98 chương
10 chương
48 chương
27 chương