Địch Hậu

Chương 7

Lại giả bộ ngu? Trước mặt hắn thì nàng sẽ ngay lập tức giả bộ ngu dốt, còn thông minh thì lại thể hiện trước mặt một nam nhân khác. Nghiêm Tuyển giận quá hóa cười, cả người tỏa ra lửa giận bừng bừng đi về phía trước, trong lòng Lạc Quỳnh Anh sợ hãi, chân cứ bước về phía sau, lảo đảo ngã một cái ngồi trên giường. Nghiêm Tuyển cũng lùi mà tiếp tục tiến tới, kéo một tay của nàng nắm chặt trong lòng bàn tay của hắn, tâm ý hoảng loạn, nàng vùng vẫy. Dù sao từ nhỏ nàng đã sống trong lãnh cung, đối với chuyện nam nữ không phải là nàng không biết, nhưng rốt cuộc chưa bao giờ nàng ở gần một nam tử như vậy, dù có thông minh hơn nữa thì cũng khó mà chống đỡ. “Kẻ ngu cũng sẽ sợ sao?”. Nghiêm Tuyển cười lạnh, lửa trong đáy mắt có thể thiêu cháy cả một tòa thành. Nghe vậy ngực Lạc Quỳnh Anh cứng lại, nụ cười trên mặt cũng cứng, cảm thấy uất ức, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng làm ta sợ, ta sẽ sợ..........”. Sẽ không, hắn không thể nào phát hiện, tuyệt đối không thể. Nghiêm Tuyển nhíu mày kiếm, nụ cười càng châm chọc: “Hoàng hậu gan dạ sáng suốt hơn người. Đêm khuya yên tĩnh cũng có thể trầm tư suy nghĩ một mình ở nhà thủy tạ, còn có thể trò chuyện rất vui với thị vệ lãnh cung, không sợ họa sát thân mà thông đồng với địch phản quốc, nàng còn có thể sợ cái gì?”. Trong lòng hụt một cái, lãnh lẽo tràn vào trong người, Lạc Quỳnh Anh không còn cười nữa mà mắt đẹp trong trẻo nhìn thẳng hắn: “Tần Duyệt là người mà ngươi phái tới để dò xét ta sao?”. Nghiêm Tuyển lạnh nhạt nói: “Trẫm muốn dò xét Hoàng hậu của trẫm mà còn phải nhờ người khác sao?”. Lạc Quỳnh Anh ngẩn ra, lúc này mới hiểu rõ. Là hắn..... Hắn chính là Tần Duyệt! Không ngờ người kiêu căng ngạo mạn như hắn lại cải trang thành một nam tử khác để tiếp cận nàng! Trong đầu như lóe ra cái gì, ánh mắt nàng sáng lên, nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lộ vẻ hiểu ra. “Tần Duyệt.... Bắt nguyệt, bắt Linh Nguyệt! Từ đầu ngươi đã biết ta là ai?”. “Nếu như không biết ngươi là ai thì làm sao trẫm lại phí công cải trang thành Tần Duyệt để thăm dò ngươi?”. Nàng nhớ tới những lời nói mà mình đã nói với Tần Duyệt, đồng tình thương hại với cảnh ngộ bi thảm của Tần Duyệt, Lạc Quỳnh Anh vừa giận lại vừa thẹn. “Nếu như ngươi đã biết ta là Linh Nguyệt sao không vạch trần ta?”. Nàng phẫn nộ trợn mắt, vì tức giận mà ngực phập phồng. Mấy ngày nay, ban ngày hắn lấy thân phân Nghiêm Tuyển trêu nàng, mỗi ngày đều dùng bữa với nàng, sau lừng nàng thì giễu cợt bộ dạng ngu xuẩn của nàng. Đến đêm hắn lại giả trang thành Tần Duyệt xấu xí, dò xét nàng, dò hỏi nàng, thật đáng hận! Nghiêm Tuyển nheo mắt phượng: “Từ khi nàng vào cung tới nay, nàng đùa bỡn trẫm như kẻ ngu, trẫm chỉ muốn gậy ông đập lưng ông!”. Chẳng lẽ hắn cố ý đối tối với nàng, ôm nàng, hôn nàng, tất cả đều vì trả thù sự lừa gạt của nàng? Nghĩ đến đó má Lạc Quỳnh Anh nóng lên, ngực đau đớn như bị xé rách, nàng cắn môi, khó chịu mắng: “Ngươi hèn hạ, vô sỉ!”. “Nàng nói trẫm nghe một chút xem trẫm hèn hạ như thế nào, vô sỉ như thế nào?”. Khuôn mặt tuấn mỹ cười lạnh lại có chút đùa giỡn. “Vì muốn dò xét ta mà chiếm tiện nghi của ta, đây không phải là hèn hạ vô sỉ thì là cái gì?”. Cái tên yêu nghiệt đáng hận này! Nghiêm Tuyển cười nhạo một tiếng: “Nàng là hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn làm thế nào với nàng chẳng được, người trong thiên hạ ai có thể nói gì!”. Lạc Quỳnh Anh cắn chặt môi dưới, cảm giác chịu nhục, đáy mắt hiện lên hơi nước nhưng nàng không muốn yếu thế, nhất là.... Khi nàng hiểu ra được tất cả những cử chỉ thân mật của hắn cũng chỉ là có ý đồ, không phải xuất phát từ trong tâm hắn, trong lòng nàng nổi lên sự chua xót. “Bởi vì ngươi muốn ngăn dân chúng của Hoa Lệ quốc nổi loạn nên mới lập ta làm Hậu, giữa chúng ta không ai miễn cưỡng ai, không ai can thiệp vào chuyện của ai, không hỏi han nhau”. Lồng ngực Nghiêm Tuyển lại bốc lên ngọn lửa khi nhớ tới giọng điệu thân mật trong thư tín của Cảnh Thừa Nghêu, mắt phượng xinh đẹp phủ đầy sương lạnh: “Trẫm kém Cảnh Thừa Nghêu ở chỗ nào?”. Lạc Quỳnh Anh kinh ngạc, há mồm muốn nói rồi lại ngạc nhiên không nói được gì. Hắn... hắn có ý gì? Nghiêm Tuyển cười lạnh: “Rốt cuộc nàng và Cảnh Thừa Nghêu có quan hệ thế nào? Đã từng hứa chung thân? Thề non hẹn biển? Nàng vì hắn nên mới âm thầm đối địch với trẫm, cố gắng giả bộ ngu trước mặt trẫm có phải không?”. Giọng điệu của hắn.... chua quá, chẳng lẽ hắn đang ghen? Lạc Quỳnh Anh kinh ngạc. Nghiêm Tuyển thấy nàng không nói gì lại nghĩ rằng nàng ngầm thừa nhận, lồng ngực như bị ai đánh, không thể chịu được mùi vị của ghen ghét. “Trẫm muốn nàng hiểu, đời này kiếp này, nàng là nữ nhân của trẫm, ngoại trừ việc đợi trẫm ở trong hoàng thành, nằm trên giường trẫm thì nàng đừng nghĩ sẽ đi được đâu!”. “Không....”. Cánh môi mềm mại vừa khẽ nhếch đang muốn nói rõ ràng thì đã bị tuấn nhanh phẫn nộ che lại, ngăn chặn toàn bộ tiếng nói của nàng. Môi lưỡi nóng bỏng, như một ngọn lửa, như một trận cuồng phong, như mưa rào quét qua cái miệng nhỏ nhắn thủy nộn, muốn đốt lên ngọn lửa tình. Hơi thở dồn dập, nhịp tim cuồng loạn, suy nghĩ rối rắm, tất cả đều làm Lạc Quỳnh Anh cảm thấy bối rối. Nghiêm Tuyển cũng không cho nàng cơ hội suy nghĩ hay phản kháng, thân hình cường tráng cúi thấp xuống, ép nàng vào trong giường, cẩm bảo trên người hai người lẫn lộn, không biết ai với ai. Ý loạn, tình mê. “A!”. Đột nhiên có một tiếng thét kinh hãi, cắt đứt phần kiều diễm này. Mắt phượng xoay chuyển lạnh lẽo, cung tỳ đang muốn dâng trà lại không cẩn thận gặp được Đế hậu đang ân ái: “Cút ra ngoài!”. Tĩnh Nhi ngã quỵ xuống sợ run lẩy bẩy, ly trà sứ men xanh vỡ đầy đất: “Hoàng thượng bớt giận, nô tỳ sẽ cút ra ngoài....”. “Cút!”. Tĩnh nhi vội vàng ra khỏi tẩm điện ngay cả những mảnh vỡ cũng không dọn dẹp, sau đó tìm Thôi Nguyên Bái tranh thủ khép của Phượng điện lại. Bên trong tẩm điện vắng lặng, gò má Lạc Quỳnh Anh ửng đỏ, ánh mắt như nước, yêu kiều thở hổn hển, đôi tay nắm chặt áo gấm phía dưới. Dung mạo nàng quyến rũ, toàn thân mềm mại yêu kiều, đâu có giống một đứa trẻ? Thấy cảnh xuân mê người trước mắt, Nghiêm Tuyển cảm thấy máu nóng toàn thân dồn xuống thân dưới, da thịt dưới cẩm bào đổ mồ hôi. Từ khi hắn còn là Thái tử thì trong cũng đã thường xuyên an bài những cung nữ xinh đẹp hoặc là thị thiếp để thị tẩm, vì muốn lôi kéo những triều thần hắn cũng lần lượt lập vài trắc phi nhưng chưa bao giờ để ý đến người nào. Trên giường hắn cũng không phải là người học nghề, cũng chưa từng lưu luyến qua nữ nhân nào, cho dù đôi lúc hắn có dục vọng mạnh mẽ thì cũng không chủ động triệu hạnh phi tần nào, phần lớn là Thôi Nguyên Bái tự an bài. Vậy mà nàng không chủ động cầu hoan, cũng không hề cố ý bày ra tư thế kiều mị chỉ nhìn hắn bằng cặp mắt mờ mịt kia đã làm cả người hắn nóng lên. Mắt phượng trầm xuống, Nghiêm Tuyển chuyển người, trong lòng Lạc Quỳnh Anh hoảng hốt, liều mạng tránh vào trong giường, đát mắt nổi lên hơi nước, lại cố trấn định đàm phán với hắn. “Ta biết người đang tức giận ta âm thầm đối địch với ngươi, ngươi muốn đánh muốn phạt thế nào ta cũng đều mặc ngươi xử trí, nhưng ngươi không thể dùng cái biện pháp.... vô sỉ này để trả thù ta”. Nghiêm Tuyển nghe vậy thì nói: “Trả thù? Nàng nghĩ rằng trẫm đối đãi với nàng như vậy là muốn trả thù nàng?”. Lạc Quỳnh Anh thấp thỏm nhìn hắn: “Chẳng lẽ không đúng?”. Hắn thừa nhận hắn không hiểu nữ nhân cho lắm, cũng chưa từng phí tâm suy nghĩ vì ai. Nàng là người đầu tiên làm hắn nhớ nhung, là người đầu tiên để hắn bỏ chí hướng của Đế vương chủ động tiếp cận một nữ nhân. Tuy hắn đối với nàng không tốt lắm, hơn hai năm hắn không quan tâm, coi thường vị hoàng hậu này, nhưng mà tất cả do nàng dùng kế nên không thể oán hắn. Bây giờ trong lòng hắn có nàng, muốn đối tốt với nàng, muốn yêu thương nàng, nhưng nàng lại không thích..... Không, cho tới bây giờ nàng vẫn không hề thích. Từ lúc đầu nàng đã giúp Cảnh Thừa Nghêu, lòng của nàng đã sớm thuộc về Cảnh Thừa Nghêu, trong đầu cũng chỉ muốn ở cùng Cảnh Thừa Nghêu. Sắc mặt của Nghiêm Tuyển càng ngày càng thâm trầm, mắt phượng sắc lạnh như lưỡi dao làm toàn thân nàng phát run. “Được, rất tốt, nếu nàng nghĩ đây là trả thù thì cứ nghĩ vậy đi, dù sao thì nàng vẫn là Hoàng hậu của trẫm, cho đến chết nàng chỉ có thể ở bên cạnh trẫm”. Nghiêm Tuyển là Đế Vương một phương nên tính tình rất cao ngạo, không thể hạ mình nói với nàng trong lòng hắn có nàng, tức giận và đố kỵ càng làm mờ đi lý trí và sự tỉnh táo của hắn. Hắn giương tay kéo nàng vào trong ngực, siết chặt cằm của nàng, buộc nàng phải ngửa khuôn mặt tái nhợt lên đón lấy ánh mặt lạnh lùng của hắn. Hơi thở nóng bỏng quét qua gò má, ánh mắt nàng ánh lên lo sợ và nghi ngờ, hàm răng trắng tinh cắn chặt môi dưới, thần thái yếu ớt làm tim hắn như nhũn ra, trong cơ thể càng kêu gào mãng liệt. “Nghiêm Tuyển, buông ta ra....”. “Trẫm không buông”. Con ngươi nghiêm nghị, đột nhiên hắn cúi xuống mút đôi môi mỏng của nàng, mặc sức nhấm nháp ngọt ngào của nàng. Nàng ra sức giãy giụa, bất lực chống cự, lại bị hắn bắt hai cổ tay bắt chéo ra sau lưng, chỉ có thể dùng cặp mắt đẹp trừng hắn. Cặp mắt phượng nhìn thẳng vào nàng, trong đáy mắt lửa nóng hừng hực, dường như muốn đốt cháy cả người nàng, trên môi cũng thế, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào quấy cái lưỡi mềm của nàng. Cái lưỡi bị mút tê dại càng tiết ra nhiều dịch ngọt, cánh môi bị hắn dịu dàng thấm ướt, một cỗ khí nóng chạy thẳng lên ót, ý thức như bị sương mù bao phủ. Thấy thân thể của nàng mềm xuống, hắn thả lỏng hai tay của nàng, véo nhẹ cằm nàng, một tay dò xét vào trong cổ áo vuốt ve làn da mềm trắng nõn như tuyết. Nụ hôn của hắn cũng mạnh mẽ đi vào, đầu lưỡi dịu dàng khẽ hôn qua môi của nàng rồi đến khóe miệng, sau đó hôn lên gò má đỏ thắm, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Bàn tay có những vết chai lần tới ngực của nàng, đẩy áo ngực màu đỏ, hơi thô lỗ nắm vùng tuyết nộn đẫy đà. Khi đầu ngón tay ấm áp khẽ ấn đỉnh ngạo mai, sống lưng nàng cứng đờ, mắt đẹp kinh ngạc trợn to, tư bị bị khuất nhục chảy vào trong tim. Không! Nàng đang làm cái gì? Nàng sao có thể để mặc hắn nhục nhã nàng! Rõ ràng hắn không thương nàng nhưng lại ôm nàng, hôn nàng, thậm chí là.... Không chịu được cảm thụ lạnh lẽo như tuyết tràn vào toàn thân. Nàng nhớ đến các vị phi tần bị bỏ trong lãnh cung, ngày khóc đêm gào đế mong đợi một lần nữa Đế Vương rủ lòng thương xót, thậm chí có người chỉ được cưng chiều trong một đêm đã bị ném vào lãnh cung không ai quan tâm. Trên đời này khó cầu nhất không phải là địa vị cao cao tại thượng, không phải là được hưởng một đời vinh hoa phú quý vô tận mà là một đời một người yêu. Quyền lực tột đỉnh, vinh hoa phú quý, gia đình Đế Vương làm sao có thể một đời một kiếp? Nắm tay nhau mà chết, ở bên nhau đến già. Cho dù là gia đình tầm thường cũng khó có thể thực hiện được nói gì đến gia đình Đế Vương vô tình. Nàng đã hứa không gả vào gia đình Đế Vương nhưng không ngờ số mệnh lại trêu ngươi, Hoa Lệ quốc bị Nghiêm Tuyển diệt, một Đế cơ bị quên lãng trong lãnh cung bị coi như một con cờ từ tòa thành tan hoang đưa vào trong một cung điện cao quý xa lạ. Khi Nghiêm Tuyển hôn đến đôi mày tinh tế thì trên môi chượt thấy đầu lưỡi mặn mặn, hắn dừng lại lui người nhìn. Người trong ngực nước mắt đẫm mặt. Thấy đôi mắt nàng đẫm nước mắt, chóp mũi ửng hổng, nhỏ giọng nghẹn ngào, Nghiêm Tuyển thấy như có một dòng nước lạnh dội vào lòng, dù có tức giận hơn nữa cũng áp xuống đáy lòng. “Đừng khóc”. Hắn chưa từng dỗ nữ nhân, không nhịn được tức giận, khàn giọng nói lạnh lùng: “Nếu như nàng giận ta như vậy thì xử tử ta đi”. Nàng cắn môi, khuôn mặt khuất nhục, lông mi dài khẽ run dính đầy nước mắt, làm cho người ta cảm thấy yêu thương. Trong nháy mắt sắc mặt Nghiêm Tuyển trầm xuống, nắm chặt lấy cổ tay đang run rẩy của nàng, tức giận hỏi: “Nàng thà chết cũng không làm vợ của trẫm sao?”. Mắt đẹp đầy nước mắt, nàng quật cường nói: “Ta vẫn muốn phu quân của ta một đời chỉ có thể yêu một người là ta, ngươi chỉ là hận ta cho nên muốn nhất thời vui sướng nên mới đến nhục nhã ta, đã như thế thì ta thà chết còn hơn”. “Nhất thời vui sướng?”. Nghiêm Tuyển bật cười lạnh lùng, bàn tay vuốt ve má nàng dịu dàng như thế làm tim nàng căng lên. “Ta không muốn bị một người không yêu mình đụng vào nên ngươi bỏ qua cho ta đi”. Giọng nói của nàng run run, hoảng hốt rũ mắt, nước mắt làm tầm mắt mơ hồ nhưng không xóa được suy nghĩ yêu thương đối với hắn. Đến giờ phút này nàng mới giật mình, nàng không hoàn toàn thờ ơ với hắn... Nụ hôn của hắn, sự vuốt ve của hắn, cái ôm của hắn, tất cả đều làm tim nàng rung lên. Hắn tài hoa tuấn tú, khí phách không ai bì kịp, là một người tài trí có thể xưng bá, hắn là Đế Vương trẻ tuổi nhất đương thời. Trong thiên hạ có biết bao cô gái tha thiết mong ngóng có một ngày hắn sẽ nhìn đến mình. Mà nàng... rốt cuộc cũng chỉ là một người phàm trần thôi, mỗi ngày đều gặp nhau, mỗi lần giao thủ, đã rơi vào trong đó. Yêu phải một Đế Vương, chính là lúc cõi lòng tan nát. Có lẽ ngay từ đầu nàng giả bộ làm một kẻ ngu, làm cho hắn chán ghét nàng cũng vì sợ nàng sẽ yêu thương hắn. Tim nàng cứng lại, nàng cắn chặt môi dưới, thấp giọng nói: “Ngươi chỉ coi ta như một quân cờ, không phải là thật lòng muốn ta... Bỏ qua cho ta đi, ngươi muốn chém muốn giết muổn róc thịt hay thế nào cũng được, nhưng mà đừng lăng nhục ta như vậy”