Dịch cân kinh

Chương 69 : Bắt cóc (2)

Đầu tiên là hai bàn tay bắt lấy hai cây súng đang chỉa vào Long Linh Nhi, dùng sức chuyển đầu súng hướng về đầu bọn chúng, khi bọn chúng hạ ý thức bóp cò thì tử đạn đã bắn vào đầu bọn chúng, hai cái lỗ thủng, huyết phun như suối. Cùng lúc đó, Tần Thứ vung cước đá ngang, vị trí là cổ của Thanh ca. Lấy cước lực của Tần Thứ đá gãy cổ hắn gần như không phí khí lực, cho nên chỉ nghe "Lạc" một tiếng, đầu Thanh ca đã cùng thân mình cách xa nhau. Lúc này Long Linh Nhi mới phản ứng lại, nhào vào trong lòng Tần Thứ, oa một tiếng khóc lớn. Cũng khó trách, ai bị súng kê vào đầu chân cũng sẽ mềm như bún a, càng huống gì là một cô nương, cho dù lúc nãy còn có thể cưỡng bách mình trấn định, bây giờ lơi lỏng thần kinh liền không thể nhịn được mà òa khóc lên. Tần Thứ nhíu mày, rốt cuộc vẫn thở dài một hơi, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Long Linh Nhi, nhẹ nhàng nói: "Xong rồi xong rồi." Long Linh Nhi càng khóc lớn hơn úp má vào trong ngực Tần Thứ, như là tìm được một địa phương an toàn vậy. Tần Thứ không có kinh nghiệm dỗ nữ hài tử, lấy tính cách của hắn cũng làm không được chuyện như vậy, đối mặt với một cô nương đáng thương đang khóc như con mèo nhỏ, hắn vẫn như cũ không để ý, mặt trầm xuống, quát: " Nín." Long Linh Nhi này cũng không biết như thế nào, thấy bộ dáng của Tần Thứ, liền thút thít ngẩng đầu, chu miệng nhỏ nhắn, trên má lê hoa đái vũ, đáng thương hề hề nói: "Không khóc thì không khóc, ngươi hung dữ như vậy làm gì." Tần Thứ mang nàng ra khỏi xe, hướng chung quanh nhìn thoáng qua, giật mình phát hiện, vừa nãy còn có người đi đường, giờ phút này nữa nhân ảnh cũng không có. Hiển nhiên vừa nãy tiếng súng đã làm họ sợ dính đạn lạc không dám nán lại xem tiếp. "Goi cho ca ca ngươi đi, tình huống chỗ này cần giải quyết." Tần Thứ nhíu mày nhìn xe Audi cùng mấy thi thể, nói với Long Linh Nhi. Long Linh Nhi khóc thút thít rút điện thoại, đem chuyện tình kể lại cho ca ca một lần, Long thiếu gia nghe được muội muội phát sinh chuyện như vậy, nhất thời gấp như lửa cháy đến nơi, lửa giận vạn trượng. Chỉ mất một đoạn thời gian, hai chiếc xe liền chạy đến. Trong xe đầu tiên là Long thiếu gia cùng với bảo tiêu Thập Thất, còn có lão nhân Từ bá. "Muội muội." "Ca." Long thiếu gia liền ôm Long Linh Nhi, Long Linh Nhi cũng nhào vào trong ngực của hắn. Sau khi an ủi muội muội một hồi, Long thiếu gia đi đến trước mặt Tần Thứ, ôm hắn, cảm kích phát tự nội tâm nói: "Tiểu Thứ, ta cũng không nhiều lời, huynh đệ ta lại thiếu ngươi một thiên đại nhân tình. Ta chỉ có một thân muội muội, nếu nàng xảy ra chuyện, ta . . ." Nói đến đây, Long thiếu gia hốc mắt hồng hồng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào. Tần Thứ vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Một khi đã là huynh đệ thì đừng nói cái gì nhân tình, trước hãy xử lý chỗ này đi, ta sợ kéo dài thời gian, sẽ ảnh hưởng không tốt đến ngươi." "Đúng đúng." Long thiếu gia gật đầu, vội vàng bảo Từ bá để ý xử lí, tiếp theo liền kéo muội muội cùng Tần Thứ Thập Thất vào xe. Xe do Thập Thất lái liền rời đi, Tần Thứ ngồi ở bên cạnh, mà Long thiếu gia thì ngồi ở băng sau cùng muội muội nói chuyện. Khi quay về đến biệt thự ở lưng chừng núi, Long Linh Nhi đã ổn định tâm tình, chỉ là thoáng còn có chút chớp mắt mỗi khi nhìn Tần Thứ, như có thêm một chút sắc thái phức tạp. Trong phòng khách, Tần Thứ cùng Long thiếu gia ngồi đối diện. Long Linh Nhi bị kinh hoảng đã trở về phòng nghỉ ngơi, Thập Thất thì là được Long thiếu gia an bài canh chừng trước phòng muội muội, hiển nhiên đã bị lần bắt cóc này dọa nạt phải cẩn thận. Một ly trà được Long thiếu gia nâng trong tay, nửa ngày không có đưa lên miệng, cũng không biết đang nghĩ cái gì, sắc mặt hắn một mảnh u ám. Tần Thứ thì đang ung dung uống trà, một chút nào cũng nhìn không ra là nửa khắc trước, hắn từng giết bốn người. Giết người đối với hắn mà nói, thật sự không phải là chuyện kinh thiên động địa gì. "Khinh người quá đáng." Sau nửa ngày, Long thiếu gia bỗng nhiên thật mạnh buông xuống chén trà, nước trà văng bốn bề. "Thế nào ?" Tần Thứ hỏi. Long thiếu gia thở dốc, bình phục tâm tình, lúc này mới nói: "Từ lúc ta trở về đã bị người phục kích, lại đến muội muội ta bị bắt cóc, những chuyện liên tiếp này hiển nhiên không phải trùng hợp. Khẳng định là có người đang âm mưu không để hai huynh muội chúng ta một đường sống. Hừ hừ, đừng để ta tra ra là ai, nếu không ta nhất định sẽ làm hắn không chết tử tế được." Tần Thứ ánh mắt chớp chớp nói "Tiêu Lan người này ngươi có biết hay không?" "Tiêu Lan?" Long thiếu gia ngạc nhiên nhìn về phía Tần Thứ hỏi: "Biết, ngươi quen hắn?" Tần Thứ vẫy lắc đầu nói: "Không quen, bất quá hôm nay tại câu lạc bộ xem địa hạ bác kích gặp hắn, hắn cùng muội muội ngươi đánh cuộc, đổ chú hình như là cái gì Long loan địa." "Tiềm Long loan?" Long thiếu gia nhất thời ánh mắt sáng ngời, miếng đất tiềm Long loan này đối với hắn mà nói đích xác rất trọng yếu, lấy được miếng đất này, địa vị của hắn ở trong gia tộc sẽ tăng lên. Bất quá lập tức hắn lại nhướng mày, đổi là ai sẽ hoài nghi, vị công tử Tiêu gia này như thế nào ném ra một miếng thịt béo như vậy, đến tột cùng dụng ý là gì. "Sau thế nào?" Long thiếu gia tò mò hỏi. "Muội muội ngươi thắng, ha hả, bất quá thắng rất hài hước." Tần Thứ nhàn nhạt cười, cúi đầu nhấp một miệng trà. "Rất hài hước? Là sao?" Long thiếu gia thắc mắc. Tần Thứ thoáng trầm ngâm, nói: "Lấy trực giác của ta phán đoán, muội muội ngươi đáng lẽ thua, mà vốn cũng đích xác là thua, nhưng thời điểm cuối cùng tình huống bỗng nhiên phát sinh nghịch chuyển, ha hả, nghịch chuyển rất vô lí, đương nhiên, người không biết sẽ cảm thấy rất kích thích." Long thiếu gia là người từ nhỏ ở gia tộc đấu tranh lớn lên, tự nhiên không khó hiểu được ý tứ của Tần Thứ , hắn nhíu mày càng sâu, than nhẹ: "Tiêu Lan này, nhường miếng đât này cho ta, đến tột cùng là ý tứ gì đây?" "Phải để ý một lần, người này không đơn giản." Tần Thứ cũng không biết, hắn bình phẩm về Tiêu Lan không khác như Tiêu Lan đánh giá hắn. "Đa tạ huynh đệ nhắc nhở, Tiêu gia cùng Long gia lâu nay vẫn có quan hệ cạnh tranh. Bất quá chuyện lần này không quan hệ đến hắn, ta chỉ là một phần tử của Long gia mà thôi, đại biểu không được Long gia, bọn hắn không có lý do đối phó ta. Càng huống gì, lấy hiểu biết của ta về hắn, hắn không có khả năng bố trí cục thế trăm ngàn chỗ hở như thế." Long thiếu gia lắc đầu, bỗng nhiên nhìn về phía Tần Thứ nói: "Tiểu Thứ, huynh đệ ta muốn nhờ ngươi một chuyện, có thể sẽ làm ngươi rất khó xử, nhưng là thỉnh ngươi giúp ta." Tần Thứ gật đầu cười nói: "Không cần khách khí như thế, ngươi cứ nói đi." Long thiếu gia do dự một lần rồi nói: "Ta muốn ngươi bảo hộ muội muội của ta một thời gian, ta chỉ có một muội muội, ta thật lo lắng an toàn của nó. Nha đầu này bình thường rất quật cường, thế nào không chịu để ta an bài bảo tiêu. Huống gì, tình huống hiện tại, sợ là bảo tiêu bình thường cũng rất khó chân chính chu toàn cho nó. Cho nên ta hy vọng tiểu Thứ ngươi có thể giúp ta bảo hộ nó một đoạn thời gian, chỉ cần chuyện lần này trôi qua, ta mới an tâm ." Tần Thứ nhíu mày. Long thiếu gia đều chú ý thần sắc của Tần Thứ, thấy Tần Thứ nhíu mày, hắn vội vàng nói: "Tiểu Thứ, ngươi đừng hiểu lầm, ta không ý tứ gì khác, chính là ta thật sự rất lo cho an toàn của Linh Nhi, cho nên cầu huynh đệ ngươi bất luận như thế nào phải giúp ta việc này." Tần Thứ cũng không phải tâm sắt đá, đối với tâm ý của Long thiếu gia, hắn cũng tán thưởng, vì thế hắn cười cười nói: "Được rồi. Kỳ thật ta cũng không có chuyện trọng yếu gì, ở Hongkong du ngoạn, thuận tiện học hỏi nghề nghiệp của Thập Thất, làm một người bảo tiêu thử xem sao." Tần Thứ là có chuyện, thí dụ như tìm người yêu năm ấy của gia gia, cùng với cha mẹ ruột của mình, nhưng việc này đều là hư vô, duyên đến, tự nhiên sẽ gặp, không có duyên, ngươi chính là đi gãy chân cũng tìm không ra.