Dịch cân kinh

Chương 4 : Lai giả bất thiện

Phía trước là một mảnh đất tương đối trống trải, có mười hai người đứng hoặc ngồi. Tần Thứ im lặng quan sát, từ cách ăn mặc của bọn họ liền phân biệt được, những người này không phải là người ở đây. Hắn dù chưa ra khỏi núi, nhưng biết cũng không ít, điển tịch trên giá sách ở trong nhà cũng giúp hắn hiểu được rất nhiều thứ. "Súng!" Tần Thứ ánh mắt híp mắt thành đường cong, nhóm người này có mang theo súng ống dài ngắn, tim hắn đột nhiên nhảy lên, theo bản năng điều chỉnh thân thể trốn bí mật hơn một chút. Súng, loại vũ khí nóng hiện đại hoá này Tần Thứ dù chưa chính mắt gặp qua, nhưng trên sách có miêu tả cùng gia gia kể lại, đều đem nó thành lợi khí giết người, ít nhất kình nỏ trên tay hắn và liệp đao trên lưng không có khả năng bằng được. Hí mắt cẩn thận quan sát, Tần Thứ lại phát hiện 12 người này có thể chia làm 3 nhóm. 8 người ngồi dưới đất bên trái đại hán tướng mạo hung thần là một nhóm, bên phải ba người nam tử đứng thẳng nói chuyện với nhau rõ ràng lại là một nhóm, cuối cùng, còn lại nữ nhân duy nhất phía trước cách vị trí Tần Thứ ngồi không xa, tuy rằng chỉ có thể chứng kiến bóng dáng, nhưng Tần Thứ có thể cảm giác rõ ràng nữ nhân này cùng hai nhóm kia không phải là một lộ nhân mã. "Bưu ca, ngươi nói địa phương quỷ quái này, lạnh đến nỗi mũi cũng muốn đông lại, chúng ta không đi ôm đàn bà trong chăn ấm, chạy đến địa phương chim không đẻ trứng này để làm gì?" Nói chuyện là một tên chột mắt, lai không mang miếng che, hốc mắt tối om lộ ra ngoài làm tăng thêm vài phần sát khí. Một vết đao dọc theo mi tâm thẳng xuống, từ mi mắt xẹt qua đến gò má. Xem ra mắt hắn mù là do một đao này làm ra. "Bưu ca" trong miệng hắn chính là đại hán có vẻ là người cầm đầu nhóm 8 người, người này tóc ngắn, mặt chữ điền, mày cao mũi tẹt, nhìn qua dung mạo rất bình thường nhưng lại có thể gây cho người khác cảm giác của một loại độc xà mãnh thú. Bưu ca mở miệng, ngữ điệu nhàn nhạt: "Vậy hiện tại ngươi có thể trở về, không ai cản ngươi." Tuy rằng chỉ là một câu bình thường, lại làm tên chột giật mình, vội vàng cười nói: "Ta cũng chỉ lẩm bẩm thôi, chúng ta huynh đệ đồng sinh cộng tử, chỗ nào không đồng nhất đâu? Trừ phi con mắt này của ta cũng tiêu, bằng không vĩnh viễn đi theo Bưu ca, đi theo huynh đệ chúng ta ." Một hán tử có cái mũi như hèm rượu mở miệng cười nói: "Từ Hạt, ngươi nếu muốn đàn bà, không phải có một người đó thôi. Nhìn tươi ngon mọng nước, ta thấy qua nhiều nữ nhân, còn không có hương vị như vậy đâu." Độc nhãn mắng: "Lão tử cũng muốn, nhưng con bé kia không phải rất trọng yếu không cho chúng ta chạm vào sao?" Nói xong, chậc lưỡi, hướng nữ nhân nhìn thoáng qua, mê đắm cười nói: "Đừng nói, lão tử thật đúng là muốn làm nàng một phát. Bưu ca, chờ chuyện này xong, con bé này có thể hưởng dụng chứ." Bưu ca hoàn toàn không để ý tới hắn, bỗng nhiên lổ tai giật giật, hướng phương hướng Tần Thứ ẩn thân nhìn thoáng qua, lại nghi hoặc mặt nhăn nhíu mày, cũng không có phát hiện cái gì. Lúc này, ba nam tử đứng thẳng bên phải, đi tới một người. Người này vóc dáng không cao, mang theo một bộ kính đen, làm người chú ý nhất chính là bên hông đeo một thanh võ sĩ đao. Hắn nói Hán ngữ 1 cách không rõ ràng, vênh váo tự đắc: "Nghỉ ngơi xong rồi, Sơn Bản tiên sinh nói chúng ta nên tiếp tục đi." Nói xong, hừ nhẹ một tiếng, một chút cũng không khách khí xoay người rời đi. Giống như nhìn vài người này thêm 1 chút thì sẽ làm dơ mắt của hăn vậy. "Xxx, này tiểu quỷ tử, thái độ cái gì, nếu làm lão tử trong lòng không thoải mái, coi chừng ta hành hung." Độc nhãn hùng hùng hổ hổ đứng lên, mấy đại hán khác cũng đều đứng lên. Bưu ca khoát tay, nói: "Đừng ồn ào, bọn họ là cố chủ, chúng ta tiếp nhiệm vụ phải thay người làm việc, không có oán giận ." Đại hán mũi hèm rượu nhay nhay cái mũi to đỏ bừng vì lạnh nói: "Bưu ca, ngươi đoán xem ba thằng nhóc này thật ra muốn tìm cái gì tại ngọn núi này? Xem bọn hắn đang cầm một cuốn da dê, không phải là tìm bảo tàng chứ? Nếu thật sự là như vậy, chúng ta đem bọn họ ba người làm thịt, thế nào?" Bưu ca trong mắt hiện lên một đạo hàn mang, nhìn tên có mũi như hèm rượu không nói một lời hướng phía trước đi tới. Bỗng dưng! Trong cây cối, một đạo hắc mang bay ra, tốc độ cực nhanh, Bưu ca nhanh chóng quay người lại, chỉ bắt được cái bóng, trong chớp mắt liền không có tung tích. "Bưu ca, làm sao vậy?" Độc nhãn nhích lại gần, những đại hán khác cũng đi tới, bọn họ phản ứng chậm chút, cũng không có nhận thấy được biến hóa vừa rồi. Cùng lúc đó, Tần Thứ cũng phát hiện được một đám hắc mang, hắn có thị lực kinh người, lại thêm đám hắc mang là từ bên người hắn cách đó không xa xẹt qua, làm hắn thấy đại khái bộ dáng. "Nhân mã?" Linh vật trong truyền thuyết? Tần Thứ liều mạng đè nén tâm tình kích động xuống, nhưng là hắn vừa mới trong nháy mắt kích động đã làm hắn hiển lộ ra một tia dấu vết. Bưu ca mày vừa động, ánh mắt như điện bắn về phía phương hướng Tần Thứ ẩn nấp. Ngay sau đó, súng trong tay giơ lên quát: "Đi ra." Tần Thứ ánh mắt co lại, biết có trốn cũng không có ý nghĩa gì, liền từ lùm cây trong đứng lên. Tám đại hán nhất tề nhanh chóng vây quanh hắn. Nữ nhân đang ngồi thấy được dị động, cũng xoay người lại, kinh ngạc đánh giá khách không mời mà đến là Tần Thứ, nhìn kĩ chẳng qua là một thiếu niên sơn dã, trên mi lại lộ ra một chút buồn bã. "Hắc, nguyên lai là một tiểu vương bát đản." Độc nhãn tự động cất súng, nhe răng trợn mắt cười. Bưu ca thì nhíu mày, lúc nãy hắn phát hiện lùm cây bên này có chút dị động, hiện tại thấy kình nỏ trong tay thiếu niên đang cầm, nếu là hồi nãy bắn bọn hắn, vậy có thể có vấn đề. Quơ tay, bưu ca nói với tên có mũi như hèm rượu nói: "Đem kình nỏ trên tay hắn gở xuống, còn thanh liệp đao trên lưng cũng vậy." Mũi hèm rượu gật đầu, cầm súng đi qua, nhìn Tần Thứ dò xét, nhu cái mũi đỏ cười: "Oa nhi nầy lớn lên rất đẹp trai đây." Nói xong, liền duỗi tay trên mặt Tần Thứ định sờ 1 cái, ánh mắt Tần Thứ quang mang chợt lóe, đầu né qua, kình nỏ trong tay kê trước mũi y, nhìn y hầm hầm. Hắn còn chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, nội khí không thể ly thể đả thương người, mà hắn ngoại trừ luyện khí, cũng không thông hiểu công phu đánh nhau, nếu không đã sớm xuất thủ. "Ai da, còn dám né sao." mũi hèm rượu dâm tà hừ một tiếng, tay to liền quạt tới trên mặt Tần Thứ, đúng lúc này, Bưu ca quát lên: "Làm gì đó? Bảo ngươi lấy kình nỏ cùng liệp đao, ngươi nghe không rõ sao?" Mũi hèm rượu nghe vậy, trừng mắt nhìn Tần Thứ, rất không tình nguyện thu hồi bàn tay, nhấc tay muốn lấy đi kình nỏ và liệp đao của Tần Thứ. Tần Thứ thân mình nghiêng một cái né tránh được, ánh mắt nhìn Bưu ca, hắn có vẻ là người cầm đầu của 8 đại hán này, mở miệng nói: "Các ngươi là ai?" "Hả, tiểu tử ngươi rất bướng bỉnh. Nghe lời lão tử, nếu chọc lão tử phiền lòng, đầu của ngươi sẽ nát như quả dưa, tin không?" Mũi hèm rượu thấy Tần Thứ hoàn toàn không để hắn vào mắt, đưa tay nâng nâng súng, nhe răng cười đe dọa. Bưu ca đi tới, đẩy mũi hèm rượu ra, nhìn Tần Thứ mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi là thôn dân trong núi này sao?" Tần Thứ gật đầu, híp mắt không e dè ánh mắt sát khí nội liễm của Bưu ca. Bưu ca khẽ gật đầu, bỗng nhiên cười: "Có ý tứ, thường nói nghé con mới sinh không sợ hổ, hôm nay xem như kiến thức một phen." Chẳng qua này Bưu ca tính tình quái dị, trở mặt so với giở sách còn nhanh hơn, có lẽ là do thấy ánh mắt thiếu niên trước mắt này làm trong lòng hắn rất không thoải mái, vừa dứt lời đã ra chân đá mạnh vào bụngTần Thứ, làm nữ nhân cách đó không xa kêu lên sợ hãi, xoay người nói với ba gã nam tử đang nhìn tình huống bên này, không biết nói cái gì. Sắc mặt Tần Thứ căng thẳng, hắn tuy rằng bởi vì tu tập Luyện Khí Thuật thân cường thể tráng, nhưng dù sao chỉ hơn thường nhân một chút mà thôi. Này Bưu ca hiển nhiên là đã luyện qua thuật đánh nhau, ra chân tàn nhẫn lại nhanh, căn bản không kịp trốn tránh, bụng đã trúng một kích thật mạnh, bay ra ngoài, lao thẳng vào một gốc thông già mới dừng lại, sắc mặt đã trắng bệch. Một cổ đau đớn kịch liệt từ bụng cùng phía sau lưng bốc lên, Tần Thứ mày mặt nhăn nhó, nhưng chưa rên tiếng nào. Chẳng qua cổ đau đớn này cũng không có kéo dài bao lâu, trong cơ thể hắn ngũ khí đã tự động tuần hoàn một vòng, cảm giác đau đớn đã biến mất vô tung.