Dịch cân kinh
Chương 13 : Thân thế bí mật
Lại qua một tuần, thân thể Tần Thứ đã điều trị tôt như lúc ban đầu, thậm chí bởi vì dùng nhân mã đã mạnh mẽ hơn trước không ít.
Sáng sớm, Tần Thứ dựa theo thói quen điều tức trung bình tấn, cảm giác nội khí đã muốn đột phá, tâm tình thủy chung lại theo không kịp, không khỏi sốt ruột.
Quay đầu lại phát hiện gia gia cũng đã rời khỏi giường, mấy ngày này tinh thần gia gia rất uể oải làm Tần Thứ có chút lo lắng. Nhưng hôm nay gia gia thức dậy, thần tình ửng hồng biến mất, tinh thần thập phần viên mãn.
"Gia gia, vết thương cũ phục hồi lại sao?" Tần Thứ kinh hỉ hỏi.
Lão nhân cười ha hả gật đầu, hôm nay xem ra lão nhân tâm tình rất tôt, thức dậy theo thường lệ rít một hơi thuốc, lại đem bộ sách trên giá sách lật qua lật lại. Ăn xong điểm tâm, trong nhà bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên. Chung quanh láng giềng đều mang theo giấy hồng tới cửa, năn nỉ lão gia tử hỗ trợ viết câu đối.
Gia gia Tần Thứ là là người có học vấn nhất trong thôn, cũng viết thư pháp rất đẹp, cho nên hàng năm đến thời điểm cuối năm, người trong thôn đều tới cửa xin câu đối.
Lão gia tử ai đến cũng không cự tuyệt, bận rộn đến chạng vạng, xong một người cuối cùng, mới gọi Tần Thứ vẫy tay nói: "Tiểu Thứ, tới đây, bồi gia gia trò chuyện."
Tần Thứ cùng lão nhân ngồi ở trên giường, rất quen thuộc bỏ thuốc vào tẩu đưa cho gia gia, lão nhân tiếp nhận cái tẩu, châm lên, hít sâu một ngụm, nhắm mắt lại say mê một lát, mới mở mắt ra, có chút cảm thán nói: "Chỉ chớp mắt, ngươi đã mười sáu tuổi, có một số việc cũng nên nói cho ngươi nghe thôi."
Tần Thứ ngây cả người, hiếu kỳ nói: "Gia gia, ngài nói đi, ta nghe đây."
Lão nhân sờ đầu Tần Thứ, khe khẽ thở dài nói: "Nhớ lúc ngươi còn nhỏ, thấy những đứa nhỏ trong thôn đều có cha mẹ, liền hỏi ta cha mẹ của ngươi ở nơi nào, lúc ấy gia gia có tư tâm a, sợ ảnh hưởng tu hành của ngươi, liền lừa gạt không chịu nói cho ngươi. Sau này, ngươi lớn hơn một chút, tuy rằng không có hỏi qua vấn đề này, nhưng gia gia biết ngươi chính là buồn ở trong lòng, hôm nay gia gia liền nói cho ngươi đáp án."
Tần Thứ hít một hơi, bỗng nhiên có chút cảm giác khẩn trương, hai mắt thẳng tắp nhìn lão nhân, chờ đợi lời nói kế tiếp.
Lão nhân há ra một ngụm khói to, lúc này mới chậm rãi nói: "Kỳ thật ta cũng không phải thân gia gia của ngươi, mười mấy năm trước, ta ở trên đường gặp ngươi nằm trong cái nôi nhỏ, oa oa khóc lớn, ta nhất thời không đành lòng liền đem ngươi về nuôi."
"A?" Tần Thứ ngây ngẩn cả người, hắn thường đoán rằng phụ mẫu của mình có lẽ bởi vì có sự tình gì nên qua đời, chỉ còn lại có gia gia nuôi nấng mình, ai ngờ mình là một cô nhi.
Lão nhân nhìn Tần Thứ tiếp tục nói: "Thân thế của ngươi ta cũng không rõ ràng lắm, lúc ấy toàn thân ngươi cũng không có gì có thể chứng minh thân thế gì đó. Nuôi nấng ngươi một thời gian, ta liền ẩn cư ở tại sơn thôn này, sau lại phát hiện ngươi cốt cách thanh kỳ, rất tốt để luyện khí, liền truyền cho ngươi Luyện Khí Thuật, xem như ký thác của ta một chút hy vọng. Và ngươi cũng không làm ta thất vọng, từ lúc bắt đầu luyện khí đến nay, liền thể hiện ra thiên phú dị bẩm, đến hiện tại mới qua mười mấy năm thời gian đã thành công bước một bước vào tiên thiên, ta coi như là vui mừng ."
"Gia gia, nói như vậy, cha mẹ thân sinh của ta có lẽ vẫn còn?" Tần Thứ có chút kích động hỏi.
Lão nhân gật gật đầu nói: "Có lẽ còn, về sau có cơ hội rời núi, ngươi nên đi tìm kiếm."
Tần Thứ nắm chặt tay, trên mặt đầy kinh hỉ, nhưng qua một lát sau, hắn lại nhíu mày. Nghĩ đến cha mẹ không ngờ đem mình vứt bỏ, nếu không có gia gia cứu, sợ là sớm không có hắn hiện tại. Tuy rằng theo gia gia tu hành có chút vất vả, nhưng là từ nhỏ đến lớn, vẫn chưa làm hắn nếm qua cực khổ, ân tình của gia gia đối với hắn so với cha mẹ thân sinh không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
Tần Thứ đôi mắt đỏ lên, nức nở nói: "Gia gia, không quản như thế nào, ngươi đều là thân gia gia của ta, ta chính là thân tôn tử của ngươi."
Lão nhân cũng cảm động, quay đầu vội lau sơ mắt, lúc này mới quay lại vỗ vỗ bả vai Tần Thứ, tiếp tục nói: "Tiểu Thứ, gia gia còn có chút việc muốn nói với ngươi. Chẳng qua trước khi nói chuyện này, gia gia muốn kể cho ngươi một ít chuyện xưa."
Tần Thứ gật đầu nói: "Gia gia, người kể đi."
Lão nhân khẽ ngẩng đầu, hai mắt mông lung, tựa hồ lâm vào trong kí ức:
"Lúc xưa, có một đứa nhỏ giống như ngươi, cũng là thiếu niên thiên tài, từ lúc bắt đầu tu luyện, liền dẫn đầu bạn cùng lứa tuổi, trở thành hình tượng để mọi người hâm mộ. Đáng tiếc, vầng hào quang cũng không có kéo dài bao lâu, không biết bởi vì nguyên nhân nào khiến hắn ở Hậu thiên cảnh giới dừng lại mãi, thiếu niên rất thống khổ, nghĩ tất cả biện pháp đều không làm nên chuyện gì. Mà sau đó, người yêu thanh mai trúc mã của hắn cũng theo người khác, thiếu niên buồn bã ly khai địa phương thương tâm kia, muốn ở giữa trần thế du lịch, xem có thể hay không tìm được cơ duyên tiến vào tiên thiên cảnh giới."
" Trong quá trình này, hắn gặp một người con gái, nhu tình của người con gái đả động đến tâm lạnh như băng của hắn, hai người yêu nhau. Có một lần, thiếu niên nghe nói có một phương pháp có thể đột phá tiên thiên cảnh giới, liền không để ý sự cầu xin đau khổ của người con gái, dứt khoát ly khai, đi tìm nơi ấy. Cho đến khi phát hiện hết thảy chẳng qua chỉ là hư ngôn, lúc trở về, hắn phát hiện thành thị nơi người con gái ở bị quân Nhật chiếm đóng, cả thành thị trở thành núi xương biển máu, người con gái cũng mất tích."
" Thiếu niên giận dữ, chém giết không ít quân Nhật, nhưng vì tức giận công tâm, bị thương tâm mạch, từ đó về sau bệnh tật quấn thân. Vì báo thù, thiếu niên gia nhập quân cách mạng, bắt đầu chiến đấu cùng quân với quân Nhật, lấy được nhiều chiến công, sau khi chiến tranh kháng Nhật chấm dứt, thiếu niên cũng trở thành một hán tử, sau khi kiến quốc, hắn được ban thương huân chương tướng quân, nhưng là mười năm hạo kiếp làm hắn chán ghét xã hội lúc đó, liền mai danh ẩn tích tạm trú ở trong thâm sơn, một lát là qua hơn mười năm."
" Hắn luôn có cái tâm nguyện, chính là có thể đột phá tiên thiên cảnh giới, trở địa phương kia, để cho những người năm đó xem, để người yêu thanh mai trúc mã xem, hắn còn có một tâm nguyện, chính là muốn biết nơi thất lạc của người con gái kia."
Lão nhân nói xong những lời này, mắt hổ đã rưng rưng.
Tần Thứ do dự nói: "Gia gia, người kia chính là người sao?"
Lão nhân gật đầu, thở dài: "Đúng vậy, người đó chính là ta." Nói xong, lão nhân quay đầu nhìn về phía Tần Thứ nói: "Tiểu Thứ, ngươi có thể đáp ứng gia gia một việc hay không?"
Tần Thứ dùng sức gật đầu.
Lão nhân nói:
"Gia gia cả đời đều không thể đặt chân vào tiên thiên cảnh giới, cho nên mang toàn bộ hy vọng đều ký thác ở ngươi. Nếu tương lai ngươi có thể đột phá, ta hy vọng ngươi có thể phản hồi địa phương kia, nói cho bọn họ, ngươi là tôn tử của Tần Hán Sinh ta, nói cho bọn họ biết Tần Hán Sinh tuy rằng kiếp nầy không thể đặt chân vào tiên thiên cảnh giới, nhưng tôn tử của ta lúc trẻ đã vào tiên thiên chi cảnh, ta không phải thiên tài, nhưng tôn tử của ta tuyệt đối là thiên tài. Nói cho bọn họ, nói cho bọn họ..."
Lão nhân kích động liên tục ho khan.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
103 chương
42 chương
67 chương
108 chương
77 chương