Chuyển ngữ: Cực Phẩm MC trợn mắt ước chừng năm giây, cứ nghĩ rằng Trương tổng sẽ nói rằng, “Đây là thái độ cần có khi làm việc” hoặc là “Tổng tài hay nhân viên cũng như nhau thôi”, đại loại là mấy câu dốc lòng cố gắng thì thành công sẽ đến, nhưng trăm triệu lần không nghĩ đến sẽ nói ra câu như vậy. Dưới khán đài bùng lên một trận cười lớn. [Ngân Hà Vinh Quang] lấy bối cảnh vào thời đại tinh tế tương lai ngân hà đế quốc. Đế quốc là đội của người chơi, mà thế lực đối địch là thế lực dị tinh liên bang. Người chơi sắm vai nhân vật dựa vào việc thăng cấp cơ giáp để tích luỹ thành tích chiến đấu thì có thể dành được các quân hàm khác nhau. “Trương tổng thật là hài hước.” MC kịp phản ứng lại, “Vì đại nghiệp đế quốc mà sớm ngày hoàn thành, cho nên tăng ca mất ăn mất ngủ.” Nguyên soái đế quốc kiêu ngạo không giải thích gì thêm, chỉ là mang vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt nhìn camera. Sự kiện này được quyết định là sẽ live stream chiếu trên mấy đài cùng lúc. Nửa phần diễn thuyết nhàm chán trước không hấp dẫn được bao nhiêu người xem, nhưng nửa phần sau là hội đàm của mấy đại lão nên thu hút được không ít người vào xem. Câu “Vì đế quốc” mới nói ra thì khán giả đột nhiên bùng nổ. [Ha ha ha ha, sao ba ba Thần Phi của tui ngày nào cũng có câu nói vàng thế này!] [Cảm giác trung nhị không sai đi đâu được.] [Ba ba Thần Phi của tui nói gì cũng đúng hết!] [Sao đột nhiên tui lại cảm thấy ba ba Thần Phi có một loại cảm giác moe quỷ dị là thế nào?] Thế giới của người có tiền chính là không nói đạo lý thế đó. Anh có tiền, anh nói cái vẹo gì cũng đúng hết. Ở dưới khán đài, Tiêu Tê yên lặng đỡ trán, thật đúng là không dám nhìn thẳng. MC nghĩ vị tổng tài này thật thú vị, lại hỏi thêm một câu, “Nghe nói tài khoản game của anh là ‘Nguyên Soái Đế Quốc’, vậy thì có tài khoản tên ‘Nguyên Soái Phu Nhân’ không?” Trương Thần Phi nhìn về phía tiểu kiều thê ngồi hàng đầu tiên đối diện hắn, lộ ra một nụ cười hết sức ôn nhu, “Chuyện đó là đương nhiên, tôi đã sớm không còn là người độc thân nữa, chuyện này toàn quốc ai cũng biết.” [Oa, nói ai vậy?] [Vậy mà còn hỏi, nhất định là nói đến Tiêu tổng của chúng ta!] [Moẹ nó, chẳng lẽ Tiêu tổng ngồi phía dưới?] Người xem điên cuồng đánh bàn phím, quỳ cầu người quay phim mau lia camera đến dưới khán đài, để cho mọi người có thể thấy khuôn mặt thực sự của Tiêu tổng. Nhưng mà người quay phim đã sớm được Trương Thần Phi dặn bảo, có đánh chết hắn cũng không dám quay mặt Tiêu tổng, chỉ có thể dời đến thính phòng, quay một đôi chân dài mặc quần tây trang màu xám bạc, Ở hội trường tổ chức sự kiện có một màn ảnh chiếu live stream, Tiêu Tê liền hơi vẫy vẫy tay chào hỏi với khán giả trước màn hình. [Lên chút xíu nữa đi, a a a a!] [Trời ơi, chắc đi play đi play lại cái đoạn này cả năm quá.] [Thấy tay của Tiêu tổng không? Ô ô, thiếu gia nhà giàu ai cũng luyện đàn dương cầm từ nhỏ đúng là có thật, ngón tay thon dài như thế… Mẹ tui hỏi sao tui liếm màn hình…] Trương Thần Phi thấy nội dung trên màn ảnh lớn, nhất thời nhíu mày, dường như màn ảnh cảm nhận được sự khó chịu của nguyên soái đế quốc, màn hình run một cái quay lại cảnh trên bục. Tiểu minh tinh Lục Nhâm Gia ngồi ở góc nhìn Tiêu Tê, than thầm một tiếng. Kim chủ đẹp trai như vậy, đã định trước là không có duyên với hắn. Người đại diện của Lục Nhâm Gia liên tục dẫn hắn đi một vòng, hôm nay bên người còn mang theo một thiếu niên trắng nõn tinh xảo, là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của người đại diện — Diêu Ngạc. Không giống với vẻ dương quang khả ái của Lục Nhâm Gia, Diêu Ngạc có chút thiên hướng nghiêng về tinh xảo nhu nhược, y như một búp bê sứ dễ vỡ. “Có thấy được đoạn PV vừa rồi chưa, em lớn lên rất giống tộc trưởng tinh linh trong [Ngân Hà Vinh Quang], nếu lấy được vai tuyên truyền này thì cũng không tệ lắm.” Người đại diện xoa tay, nhìn Trương Thần Phi trên bục như nhìn một đống Mao gia gia màu đỏ (Mao gia gia ý nói Mao Trạch Đông, người được in trên tiền giấy của Trung Quốc. Ở đây mang ý nghĩa “một đống tiền”). “Thật sao?” Diêu Ngạc chớp chớp lông mi thật dài. “Cửa ải thông qua nhân viên để gặp tổng tài thì không có vấn đề, chỉ là anh nghe nói người phát ngôn cuối cùng của Thạch Phi thì phải do tổng tài tự mình xét duyệt.” Lục Nhâm Gia nhìn hai người nói nhỏ với nhau, móc ra một cục kẹo cao su bắt đầu nhai, thấy người đại diện thỉnh thoảng lại chỉ Trương Thần Phi đang đứng phía trên thì lộ ra nụ cười gian không có ý tốt, lặng lẽ cách hắn xa một chút. “Em nhìn xem, ánh mắt Trương tổng nhìn Tiêu tổng có bao nhiêu ôn nhu cơ chứ, muốn lấy được sự ưu ái của anh ta thì em phải dựa vào hình mẫu của Tiêu tổng mà học theo. Nếu như anh ta có thể nhìn em bằng ánh mắt này thì không phải em muốn có cái gì thì có cái đó sao.” “Nhưng mà, nếu như anh ấy thích Tiêu tổng như vậy thì em có thể được không đây?” “Đứa nhỏ ngốc, đàn ông nào mà không có tính thích ăn vụng. Hai người bọn họ kết hôn đã bảy năm, tình cảm cũng phai nhạt dần rồi, bây giờ chỉ còn lại tình thân mà thôi. Quen thuộc quá rồi nên không còn ngon miệng như trước nữa. Hơn nữa người ta là thiếu gia nhà giàu quen được chiều chuộng, chắc chắn không thể bày đủ trò cho anh ta chơi được, đây là lúc tốt nhất cần em đến để thay thế.” Thiếu chút nữa Lục Nhâm Gia đã nuốt luôn kẹo cao su, hắn không thể hiểu được logic của người đại diện, chỉ cảm thấy mình vẫn nên đổi công ty đại diện đi thì hơn. Sau khi câu “Vì đế quốc” được truyền đi rộng rãi, bộ phận quảng cáo của Thạch Phi Khoa Kỹ rất cơ trí cho những từ này vào mục quảng cáo. Hôm sau, trang chính thức của [Ngân Hà Vinh Quang] có một poster mới. Cơ giáp màu vàng kim to lớn nhằm vào chiến hạm màu đen của quân địch, cùng với câu — Vì đế quốc! Vừa hào hùng vừa bi tráng. Nhưng cư dân mạng lại bình luận phía dưới kèm theo khuôn mặt nghiêm túc của ba ba Thần Phi. Trương Thần Phi mặt nghiêm túc: Vì đế quốc! Trương Thần Phi cười tà mị: Cậu không hiểu sức mạnh là cái gì đâu! Trương Thần Phi ôm chặt tiểu kiều thê: Không cho nhìn! Mơ đẹp! Tiêu Tê kéo đến tấm hình cuối cùng, hơi nhíu mày. Hình này không chỉ có một mình Trương Thần Phi mà là tấm hình hai người bọn họ hôn trước Ba Tiêu hôm qua. Loại truyền thông tiểu bát quái này, theo như năng lực của Trương Thần Phi thì hoàn toàn có khả năng đè xuống. Dựa vào dục vọng độc chiếm hiện tại của nguyên soái đại nhân thì hẳn đã sớm giải quyết chuyện này rồi chứ, thế nào lại có thể để lọt ra ngoài như vậy? Nhanh chóng tìm hiểu một chút thì thấy hình này được truyền từ trang web khá có tiếng, thấy rõ ràng là do một tài khoản bát quái tiêu khiển truyền ra. [@Dưa chuột bát quái của các người: Các người muốn Tiêu tổng. Thợ săn ảnh liều chết chụp được rồi, trân trọng mà nhìn nhé.] Đi kèm có hai hình. Không ngờ tấm thứ nhất chụp cũng khá được. Trên quảng trường lớn trước Ba Tiêu, Trương Thần Phi cao lớn ôm Tiêu Tê thấp hơn chút so với hắn đứng cạnh chiếc Maybach màu đen, hơi nghiêng đầu, giống như đang tìm kiếm cánh môi mềm mại. Tấm thứ hai là tấm sau khi phát hiện ra thợ săn ảnh, Trương Thần Phi ôm chặt Tiêu Tê vào lòng, ánh mắt sắc bén trừng qua. Hai tấm này không tấm nào chụp được chính diện Tiêu Tê nhưng tấm đầu tiên có chụp được đôi mắt. [Mới sáng đã ngược cẩu, gâu gâu gâu!] [A a a a, đại thiếu gia đẹp trai quá, tuy là chỉ thấy được đôi mắt nhưng rất đẹp đó!] [Vì sao cao phú soái ai cũng có ông xã cao phú soái vậy? Hu hu hu!] Tiêu Tê gọi điện cho ông xã không biết lại động kinh cái gì, hỏi hắn sao lại không xử lý chuyện mấy tấm ảnh đó. “Tôi đã nhìn qua rồi, không có mặt của em nên tôi không quan tâm nữa.” Nguyên soái đại nhân nghĩ đây là cơ hội tốt để công khai chủ quyền, khiến cho mấy người cố gắng dụ dỗ tiểu kiều thê của người khác không có tâm tư nữa. Thứ hai, ánh mắt của hắn vô cùng thích hợp để cảnh cáo gián điệp đế quốc. “…” Không thể nào câu thông được với hắn, Tiêu Tê trực tiếp cúp cuộc gọi, lại tiếp tục đọc bình luận. Nhìn một đám người gào khóc thét chói tai moe, có chút ngượng ngùng. Có người còn viết một đoản văn hoàng (sếch) của hai người, ngắn gọn tròn một trăm từ, khởi thừa chuyển hợp (1) rất là tinh diệu. Tiêu Tê bĩu môi nghĩ thầm, Tiêu tổng của mấy người cũng không có “hoàng” được như thế này, mấy ngày gần đây trải qua y như hoà thượng, chỉ còn thiếu ăn chay niệm phật nữa thôi. (1) Khởi, thừa, chuyển, hợp: thứ tự cách viết văn thời xưa: khởi là bắt đầu, thừa là tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc. Nghĩ tới đây, không khỏi ngẩn ra. Thật ra hai ba năm gần đây hai người bọn họ sống chung chính là như vậy, một tháng cũng chỉ làm ba hoặc bốn lần, cũng không cảm thấy có gì không đúng cả. Nhưng gần đây từ khi đầu óc xấu xa của ông xã được kích hoạt, đổi lại hàng đêm sênh ca đa dạng, bây giờ thì nuôi cho cậu thèm ăn luôn rồi. Khụ, không được, như thế rất không tốt. Tiêu tổng chăm chú mình tỉnh lại chút, quyết định tối nay sẽ đi gym để tiêu hao một thân tinh lực không có chỗ phát tiết. Đang chỉnh lại lịch làm việc để tan tầm sớm chút đến Thạch Phi lấy xe thì có người của bên bảo vệ đến gõ cửa phòng Tổng tài. “Mời vào.” Tiêu Tê lạnh mặt xuống. Dù gì chuyện cũng đã qua lại cũng chẳng tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì nhưng an ninh mà như thế này thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện. Người phụ trách bên bộ phận an ninh bị dạy dỗ một trận, đầu đầy mồ hôi bảo đảm chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa, chỉ còn thiếu điều giết gà thịt bò chỉ tay lên trời phát thệ nữa thôi. Chiều hôm đó, xung quanh Ba Tiêu được dựng hàng rào ngăn cách cao 1m2, còn được xếp thành mấy lớp. “Nếu thợ săn ảnh muốn chạy trốn thì phải tham gia chạy nhanh vượt rào. Bảo vệ có trăm phần trăm khả năng có thể bắt được người trong lúc chạy vượt rào, trừ phi Lưu Tường (2) tự mình ra trận.” (2) Lưu Tường: vận động viên điền kinh đạt nhiều kỷ lục cao của Trung Quốc. Lúc Ba Tiêu đang khí thế ngất trời lắp hàng rào chạy vượt chướng ngại vật thì Thạch Phi đang tiến hành xét tuyển người chụp hình tuyên truyền. Hình tuyên truyền là hình chụp người thật hoá trang thành nhân vật trong trò chơi, dùng kỹ thuật máy tính để ghép thêm bối cảnh trò chơi vào phía sau, sẽ được đăng ở nhiều nơi khác nhau. Ma Vương là người phát ngôn nên cũng tham gia lần chụp hình tuyên truyền này, nhưng mà hắn là nhân vật chính còn những người đang thử vai khác thì sẽ vào vai NPC. “Nếu như kịch bản này để cho Cẩu Hâm thì phải diễn thế nào đây?” Ma Vương mặc một chiếc quần jean rách nhiều chỗ, trốn trong góc đọc kịch bản. Hôm nay không chụp hình, chỉ là thử xem thôi, chủ yếu là muốn nhìn xem hắn và tiểu minh tinh diễn vai NPC đứng cùng nhau thì có hợp không. “Kịch bản này là dựa theo cậu mà viết, còn lúc Cẩu Hâm giữ vị trí này thì có kế hoạch khác.” Người phụ trách cười híp mắt nói, quay đầu thì thấy tiểu minh tinh thử vai tinh linh bước đến, liền chỉ cho Ma Vương xem, “Người đó đến thử vai tinh linh, tên là Diêu Ngạc.” “Yêu Nga (3)? Tên này cũng thú vị đấy.” Ma Vương thấy tiểu minh tinh bước tới thì đứng lên chào hỏi, lúc bắt tay thì ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc. (3) Diêu Ngạc /yáo è/. Yêu Nga /yāo é/, tên này theo tiếng địa phương của Thiên Tân mang nghĩa “có ý đồ xấu”, “chủ ý xấu”. Mùi cỏ xanh trong sương sớm? Đây không phải là mùi nước hoa mà Tiêu tổng hay dùng sao? Do nước hoa này có mùi mang phong độ của người trí thức nên khiến nó có nội hàm tương đối cao, vô cùng phù hợp với khí chất của Tiêu Tê. Nhưng khi dùng trên người Tiểu Yêu Nga xinh đẹp này thì vô cùng không phù hợp, vẻ mặt ngây ngô lại xịt loại nước hoa có cảm giác trí thức. Người nghĩ như thế không chỉ có một mình Ma Vương. Do tướng mạo xuất chúng nên thuận lợi thông qua vòng thử vai tinh linh, Diêu Ngạc có được cơ hội gặp mặt Trương Thần Phi. Vội vàng trốn vào WC đổi áo sơ mi trắng phối với quần tây. “Tổng tài, đây là người mới hoàn thành vòng thử vai, ngài xem thử có ổn không?” Thư ký dẫn Diêu Ngạc vào phòng tổng tài. Trương Thần Phi vẫn cúi đầu trả lời tin nhắn của tiểu kiều thê, bàn với cậu xem tối nay sẽ ăn món gì, cũng không ngẩng đầu trả lời. Chờ đến lúc ngẩng đầu lên thì cậu trai trẻ tuổi kia đã đứng trước bàn làm việc, đầu ngón tay nhẹ nhàng sượt qua mu bàn tay hắn: “Trương tổng…” Mùi cỏ xanh nồng nặc phun vào mũi, Trương Thần Phi bật dậy, kéo cổ áo Diêu Ngạc lại gần sau đó ngửi ngửi. Người đại diện đứng sau hết hồn, nghĩ thầm Trương tổng này cũng trực tiếp quá. Trương tổng đúng là thích mùi này! Diêu Ngạc mở cờ trong lòng, không uổng công hắn cố ý tìm hiểu, không đợi vui mừng được hai giây, đột nhiên bị đẩy ra, sau đó bị xịt đầy nước hoa Lục Thần vào mặt. Trương Thần Phi cầm chai thuốc ức chế, ánh mắt lạnh lùng. Gián điệp đế quốc chết tiệt, dám phun chất dẫn dụ giả trang đến để mê hoặc hắn! /Hết chương 23/