Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 85 : Y đức cao thượng

Lưu Anh Nam ở bên ngơ ngác nhìn, người đẹp bác sĩ nâng cậu nhỏ sưng vù như nâng bảo vật hiếm thấy trên đời. Cũng không biết ông cụ rốt cuộc làm sao, sao lại sưng to đến vậy chứ? Lẽ nào là quay tay không ngừng nghỉ trong truyền thuyết? Lưu Anh Nam cũng thường xuyên thi triển quay tay đại pháp, thi thoảng cũng xuất hiện hiện tượng sưng đỏ, vừa xuất hiện cảm giác đau nhói. Cơ hội khó có được, vừa hay học cách chữa trị cùng bác sĩ. Song, không xem không biết, vừa xem liền giật nảy mình. Thủ pháp của người đẹp bác sĩ này rất đơn giản, chính là giống như nàng ta nói, nắn nắn xoa xoa. Vừa nắn vừa xoa này thực ra chính là để hai quả "trứng" va chạm lẫn nhau, sinh ra cảm giác khiến người ta không thể hình dung, lại giống như vừa đau vừa sướng. Thứ cảm giác này càng mãnh liệt, chính là một cách di dời lực chú ý, khiến thứ cảm giác này thay thế nỗi đau đớn vốn có. - Cảm giác tốt hơn nhiều, cảm ơn bác sĩ. –Ông cu thật lòng cảm ơn, thở phào một hơi, trong nháy mắt trút hết toàn bộ oán niệm. Đây cũng là yêu cầu đơn giản nhất của mỗi một người bệnh, đặc biệt là nguời trong nước, rất nhiều người đều không có thói quen khám bệnh định kỳ. Chỉ khi phát hiện bệnh tình, đầu tiên là ở nhà uống thuốc tự chữa trị, thực sự không xong mới đi bệnh viện. Mà tới bệnh viện cũng không kiểm tra tổng thể, chỉ ở đâu có bệnh thì chữa chỗ đó, chỉ cần cảm giác khó chịu nhất được giảm bớt thì người dân lương thiện sẽ cho rằng bác sĩ y thuật cao siêu, thực sự chữa khỏi cho mình là đủ rồi. Cho nên các bác sĩ chỉ cần tỏ thái độ đúng đắn, tỏ lòng trách nhiệm nên có, vận dụng tài học của mình một cách hợp lý thì mỗi vị bác sĩ ấy đều có thể trở thành bác sĩ giỏi được người bệnh ca tụng. - Được rồi ông ơi, ông cũng chẳng phải mắc bệnh nặng gì, chẳng qua chỉ là bị va đụng mà sưng to đau đớn mà thôi. Trở về ông cứ dựa theo cách xoa bóp của cháu, chờ sau khi hết sưng thì tự nhiên sẽ khỏi, tốt nhất uống thêm ít thuốc chống viêm, ngừa vi khuẩn xâm nhập. –Người đẹp bác sĩ dịu dàng nói. Lưu Anh Nam bĩu môi khinh thường. Thầm nghĩ chỗ nào ở Âm Tào Địa Phủ bán thuốc chống viêm chứ? Có điều ông cụ này thì sướng rồi. Nếu cứ thế xuống Âm Tào Địa Phủ chuyển thế đầu thai, kiếp sau "cậu nhỏ" của ông ta có xác suất rất lớn sẽ khác hẳn người thường. Cho dù canh Mạnh Bà có thể khiến người ta quên mất mọi thứ ở kiếp trước nhưng chấp niệm sâu sắc nhất của mọi người vẫn sẽ có chút phản ứng một cách vô ý thức. Chẳng hạn như vết chàm, nốt ruồi, má lúm đồng tiền trời sinh, đều là chấp niệm kiếp trước truyền đến kiếp sau. Nhất là nốt ruồi son trên người cô gái, có truyền thuyết nói rằng đó là vì cả đời cô gái lưu luyến với người mình yêu, trung trinh một lòng, trên thân thể kiếp sau sẽ xuất hiện nốt ruồi son rất rõ ràng. Truyền thuyết này cũng đã lưu truyền rộng rãi trong dân gian, có vài cô gái vì biểu hiển sự trung trinh và thuần khiết của mình còn cố ý dùng chu sa chấm vết đỏ lên người. Nốt ruồi son này còn có một cách gọi khác là "Thủ Cung Sa"! Lại nói về ông cụ này, ông ta nhìn chằm chặp cậu nhỏ sưng to như thế đi chuyển thế đầu thai, chắc chắn kiếp sau sẽ không lớn đến vậy nhưng chắc chắn cũng không nhỏ. Chờ ông ta chuyển thế Lưu Anh Nam nhất định sẽ tìm cơ hội đi xem thử, nếu thật sự có thể truyền lại đời sau, nếu hắn cũng có cơ hội chuyển thế đầu thai thì trước khi đầu thai cũng phải bảo Hắc Bạch Vô Thường đá sưng cậu nhỏ của mình!Ông cụ thoải mái thở ra một hơi, oán niệm vô tận đã tiêu tan hết, thân thể ông cũng hóa thành từng đốm sáng biến mất không thấy đâu, hồn về Địa Phủ. Lưu Anh Nam nhìn người đẹp bác sĩ ở trước mắt, trong lòng vừa bội phục vừa cảm động. Đây mới là bác sĩ chân chính, không phân biệt cao thấp sang hèn với người bệnh, thậm chí không phân biệt người hay quỷ, đối xử bình đẳng, dùng y đức vĩ đại xỏ xuyên hai giới Âm Dương. Ban nãy khi nàng ta nâng cậu nhỏ như châu như báu kia, ngay cả Lưu Anh Nam đều không có tâm tư cho là đáng khinh. Chỉ nhìn thấy ánh sáng tình người lấp lánh và y đức cao thượng. Hắn tin rằng, trong mắt người đẹp bác sĩ đó cũng chẳng phải hạ lưu ô uế gì cả. Mà là chỗ đau của một người bệnh, cô nàng chỉ chữa trị tận hết bổn phận chức trách. Giống như bác sĩ khoa sản khi đỡ đẻ phải đối mặt với rất nhiều dơ bẩn nhưng các bác sĩ lại hoàn toàn bỏ qua, nhìn thấy trong mắt họ chỉ có sinh mạng mới. Giống như bác sĩ ngoại khoa, mổ bụng phanh ngực, nhìn thấy không phải là máu tanh mà là giảm đau cho người bệnh, là cơ hội cứu vãn tính mạng. Cùng với lúc khiến chúng ta khinh bỉ những bác sĩ vô lương tâm kia thì cũng có những bác sĩ với y đức vĩ đại đáng kính!"Rầm rầm"! Âm thanh trầm đục vang lên, thang mấy một mực dừng lại rốt cuộc lại khởi động lần nữa. Chiếc BCS bị cậu nhỏ đâm thủng kia đã khôi phục kích cỡ ban đầu rơi xuống đất, Lưu Anh Nam nhặt lên lắc đầu cười khổ. BCS có chắc chắn hơn chăng nữa cũng không ngăn nổi cậu nhỏ khổng lồ mà! Người đẹp bác sĩ xấu hổ, đôi mắt nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam một cách quỷ dị. Nhìn hắn thu lại chiếc BCS kia hệt như đang thu thập BCS từng dùng qua mang về tẩy rửa rồi dùng tiếp vậy. BCS đã rách rồi, mang về không chỉ phải tẩy rửa mà còn phải vá lại nữa đó. "Binh" một tiếng, thang máy thuận lợi tới bãi đỗ xe ở tầng chót. Mụ béo giả chết kia bỗng mở mắt, vãi cứt đái lao ra ngoài. Lưu Anh Nam nhanh tay nhanh chân túm tóc lôi ả ta về trong thang máy, lại lần nữa ấn xuống tầng dưới, cũng chính là tầng nhà xác. Mụ béo kia hoảng sợ nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam, mặt đều bị hắn tát sưng vù, tóc cũng bị hắn túm chặt. Chỉ thấy khuôn mặt âm u của Lưu Anh Nam còn đáng sợ hơn cả ác quỷ, thanh âm rờn rợn nói: - Chị à, chị muốn đi đâu? Đừng quên rằng chị bị quỷ quấn lấy đó. Người ta cũng từng bảo làm quỷ cũng sẽ không tha cho chị đâu! - A… -Mụ béo thét toáng lên, yếu ớt nói: - Ông, ông ấy đi rồi phải không? - Đi rồi? –Lưu Anh Nam cười lạnh, chợt biến sắc quát lớn: - Ông ấy ở ngay đằng sau chị. - Ôi má ơi… -Mụ béo sợ tới mức mất cả hồn vía ôm chặt đùi Lưu Anh Nam không dám quay đầu lại. Lưu Anh Nam cười lạnh: - Ông cụ này oán niệm ngất trời, cách hóa giải oán khí duy nhất chính là kéo cô chết theo, hoặc là… - Hoặc là gì? –Mụ béo vội vàng hỏi. Ả cho rằng cách thứ hai chắc chắn sẽ tốt hơn chết theo, lại đâu ngờ rằng Lưu Anh Nam lạnh lùng nói: - Cách thứ hai chính là chị chủ động tự sát chết theo ông ấy. - Hả? –Mụ béo ngất. Sao cả hai lựa chọn đều không khác gì nhau chứ? Trong mắt người đẹp bác sĩ ở bên lộ ra ý cười, biết Lưu Anh Nam đang cố ý hù dọa ả ta. Mắt thấy mụ béo sắp điên dại, Lưu Anh Nam ngồi xuống mặt đối mặt nói với ả ta: - Chị không muốn chết hả? Vậy thì cho chị một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất. Đó chính là túc trực bên xác ông cụ ba ngày, công bố chân tướng cho mọi người biết, nói hết tất cả chuyện giữa chị và phó viện trưởng, còn có người anh làm lãnh đạo của chị ra để an ủi vong linh. Bằng không chị đời đời kiếp kiếp sẽ bị quỷ quấn lấy! - Được, tôi đi tôi đi ngay đây… -Mụ béo không chút do dự. Tâm thần đã hoàn toàn sụp đổ, vừa là bị dọa vừa là bị Lưu Anh Nam đánh. Khi thang máy tới tầng nhà xác kia, trong hành lang lạnh lẽo đã chật ních người. Có người nhà của ông cụ, có đại diện của bệnh viện, có cảnh sát trông giữ, còn có hàng trăm phóng viên. Căn nhà xác lạnh lẽo vốn là khu vực cấm trong lòng mọi người không biết bắt đầu từ khi nào nơi đây không ngờ lại trở thành tiêu điểm…