Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 418 : Có da không có mặt mũi

Hai ngày nay Lăng Vân có thể nói là vô cùng đè nén, nhưng cuối cùng vẫn đưa ra quyết định tiếp nhận chức vị gia chủ, hơn nữa là mở từ đường của gia tộc, trước linh vị của các đời tổ tiên, tế cáo tổ tông trời đất, hình thức long trọng, chân thành nghiêm túc cẩn thận, giống như hoàng đế thời cổ lên ngôi vậy. Họ làm như thế không chỉ là báo cho tổ tông biết, càng chủ yếu là vì nói cho những oan hồn bám mãi không tha kia, mục đích cũng là nhằm để cụ bà đã già cả, một mình gánh chịu nỗi đau nhiều năm được giải thoát. Lưu Anh Nam vẫn rất ủng hộ cô làm như vậy. Dù sao bà cụ tuổi tác đã cao, tùy lúc đều sẽ qua đời, nếu bà bị ác quỷ bám người, rồi bị oan hồn hành hạ đến chết, vậy thì cụ bà ắt sẽ biến thành ác quỷ mới, đến lúc ấy sẽ càng phiền toái. Thực ra Lưu Anh Nam hoàn toàn không coi thành việc to tát gì cả, tuy chưa từng trải qua nhưng cũng có thể đoán được đại khái tình huống. Chính là một vài oan hồn không tiêu tan, vào lúc Âm khí nặng nhất, xuất hiện trước mắt người đang trong tình trạng tinh thần mỏi mệt nhất, suy yếu nhất, người có mức độ tinh thần khác nhau sẽ gặp phải quỷ quái khác nhau, tử vong, đa phần là hù chết. Chủ yếu nhất chính là, loại tình huống đó người bình thường chưa từng trải qua, đừng nói tận mắt nhìn thấy quỷ, cho dù gặp phải một vài loài hay gặp như Quỷ Đả Tường, Quỷ Che Mắt, thậm chí sau nửa đem rời giường nhìn thấy bóng quỷ ở trong gương, một vài người tinh thần suy nhược, chột dạ, làm nhiều việc thẹn với lòng cũng sẽ bị hù chết. Những việc này đối với Lưu Anh Nam chính là công việc thường ngày, đơn giản nhẹ nhàng. Song hắn đương nhiên sẽ không nói ra, anh hùng mà, vào thời khắc quan trong sau cùng hiển lộ điểm khác với người thường thì mới được người ta ghi khắc và sùng bái. Hắn đi theo Lăng Vân dạo quanh căn biệt thự khổng lồ, nghe nói nơi này chỉ riêng WC đã hơn hai mươi buồng, ngoài lầu chính còn có ba lầu phụ, nối liền đi thông với nhau, phòng ở vô số. Hơn nữa ngoài các phòng đã có chủ, phòng khác đều cùng một kiểu dạng, lần đầu tiên tới, đều có khả năng lạc đường. Lưu Anh Nam chỉ muốn tới phòng Lăng Vân ngó thử, hiểu thêm một chút về cô. Nhưng hai người vừa đi được không bao xa liền có nhân viên trong nhà tới tìm Lăng Vân, nói công ty gọi điện thoại tới, chờ cô đi xử lý. Cho dù Lăng gia đang gặp phải tai họa đáng sợ, nhưng tập đoàn Vân Hải là một tay Lăng Vân tạo nên, là tâm huyết của cô, cộng thêm tính cách quật cường của cô, cho dù chỉ còn lại một hơi thở cô cũng sẽ không hời hợt bỏ qua. Do đó, cô bỏ mặc Lưu Anh Nam ngay tức thì, vội vã đi xử lý công vụ. Lưu Anh Nam nhàn rỗi vô sự, không muốn đi thăm đám người Lăng gia mặc đồ tang, càng sẽ không xem đám hòa thượng đạo sĩ niệm kinh, bởi vậy đành đi dạo một mình. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Người Lăng gia đều sống ở trong tòa biệt thự chính cao ba tầng này, tầng nóc chỉ thuộc riêng bà cụ, tầng hai là thành viên khác trong gia tộc. Lưu Anh Nam chậm rãi đi lên tầng, dù sao người Lăng gia đều ở dưới tầng, cũng chẳng ai để ý tới hắn. Lưu Anh Nam cau mũi, định dựa vào khứu giác tìm ra phòng của Lăng Vân, biết đâu sẽ phát hiện ra quần lót và áo lót cô vừa thay tối qua, thuận tiện lục lọi một ít ảnh chụp trước kia của cô, xem xem cô rốt cuộc có từng chỉnh sửa nhan sắc hay không… Chỉ tiếc rằng cả tòa nhà vừa mới được nhân viên gia chánh dọn dẹp, phun thuốc khử mùi không khí giống nhau, hoàn toàn không có mùi gì khác, khó khăn lắm hắn mới bắt được mùi khác thường, đẩy cửa vào nhìn: WC! Lưu Anh Nam cắn môi, định kiểm tra từng buồng một, phòng của Lăng Vân nhất định sẽ có đặc điểm của riêng cô, dù sao người Lăng gia đều không ở đây. Nhưng hắn vừa đẩy một cánh cửa, liền nghe thấy phòng bên có âm thanh truyền tới. Hắn hơi sửng sốt, vội vàng dừng lại, rón rén áp lại gần, nếu bị người ta nhìn thấy hắn đang lén lút đẩy cửa ở chỗ này thì không xong. Hắn ghé bên mép cửa nghe một hồi, xác định người bên trong không hề có động tĩnh khác, nhưng nghe âm thanh bên trong, ngược lại khiến Lưu Anh Nam buồn bực. Bởi vì trong lẩm bà lẩm bẩm, xì xà xì xầm, mang lại cho người ta cảm giác rõ ràng nghe thấy rất rành mạch, là có người đang nói chuyện, nhưng bất kể ghé tai lắng nghe thế nào vẫn không nghe rõ được nội dung câu chuyện. Đây đúng là việc quái lạ, người bên trong rõ ràng giọng điệu trầm ổn, từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng, cảm giác giống như đang đọc diễn cảm vậy. Nhưng thanh âm truyền tới lại nghe không rõ ràng. Lưu Anh Nam là một người rất tò mò, hơn nữa tòa biệt thự này hôm nay sẽ gặp phải du hồn dã quỷ tấn công, cẩn thận là trên hết. Cho nên hắn nín thở, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trước mắt ra. Cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ một cái đã mở. Đây là một phòng xép xa hoa, vào cửa đập thẳng vào mắt là một đại sảnh sáng ngời rộng rãi, liếc một cái liền nhìn thấy một người ngồi xếp bằng trên đất, giống như đang úp mặt hối lỗi. Song y đối mặt không phải vách tường, mà là một chiếc gương đồng cổ kính. Lăng gia có lịch sử gia tộc hàng trăm năm, ắt sẽ bảo tồn một vài thứ thời cổ. Mà chiếc gương đồng cổ này đúng là rất đẹp, cao tầm một người, hình quả trứng đứng trên đất, bệ bên dưới và khung xung quanh đều làm bằng gỗ lê cúc vàng thượng hạng, bên trên còn điêu khắc hình Long Phượng Trình Tường sống động như thật. Mặt gương khảm ở chính giữa được làm bằng đồng thau nguyên chất, mặt soi được mài rất phẳng nhẵn, cho dù không rõ bằng mặt gương thủy tinh, nhưng vẫn có thể nhìn rõ ràng người trong gương. Trong gương là một người đàn ông, ngồi xếp bằng trên đất, chỉ là vẻ mặt nhìn qua vô cùng đau đớn, ngũ quan vặn vẹo, lông mi dựng thẳng, răng cắn chặt, giống như đang vùng vẫy, như muốn vọt từ trong gương ra. Cho dù người trong gương ngũ quan vặn vẹo, nhưng Lưu Anh Nam vẫn nhận ra được đây chính là thanh niên thần côn Hoa Vĩ do cụ bà Lăng gia mời tới trừ tà tránh hung, được coi thành đấng cứu thế. Lưu Anh Nam rất buồn bực, tên này no cơm ấm cật soi gương làm ra vẻ quái dị như vậy làm gì? Lưu Anh Nam quay đầu nhìn, thoáng cái sững sờ, may mà hắn đã nhìn quen chuyện lạ việc lạ, nếu đổi thành người khác chưa biết chừng sẽ bị hù chết. Rõ ràng chỉ có một người nhưng trong gương ngoài gường lại hoàn toàn khác hẳn. Hoa Vĩ trong gương ngũ quan vặn vẹo, giống như rất đau đớn, như bị người ta nhốt vào trong gương, đang ra sức vùng vẫy muốn lao ra. Mà Hoa Vĩ ngồi xếp bằng trên đất ngoài gương lại là mặt mày nghiêm nghị như lão tăng nhập định giống lần trước Lưu Anh Nam gặp, vạn vật trong trời đất đều không để trong lòng. Song nhìn cẩn thận, Hoa Vĩ hiển thị ngoài gương ấy thế mà – không có gương mặt! Không sai, đúng là không có gương mặt, tên này không ngờ lại không có mặt. Nói một cách chính xác là không có ngũ quan, một cái đầu, một tấm da mặt trắng bệch, cảm giác giống như một tờ giấy trắng hình quả trứng, bên trên phủ chữ viết chi chít, trong đó có Phạn văn, có văn tự Trung Quốc cổ, thậm chí còn có chữ giáp cốt và chữ tượng hình như con giun. Từng chữ nhỏ như con muỗi chất dày chi chít lên tấm da mặt đó, nhìn cứ gọi là ghê rợn, buồn nôn dữ dội… Hơn nữa, chính là một khuôn mặt không mũi không miệng như vậy, ai ngờ còn có thể phát ra âm thanh, từng câu từng chữ tuy âm thanh không lớn, lại có thể phân biệt rõ ràng nơi phát ra âm thanh. Lưu Anh Nam vẫn nghe không hiểu, song lại phát hiện, gã vừa phát ra một âm thì chữ viết quái dị trên mặt gã sẽ nhảy lên một cái, giống như hát karaoke, bên dưới ca khúc trôi phụ đề vậy. Sự việc quá quỷ dị, khung cảnh quá đáng sợ, Lưu Anh Nam rón rén đóng cửa phòng, nhíu chặt mày, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.