Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 393
Sao còn phải Âm Dương song tu? Lưu Anh Nam vừa nghe suýt nữa nhảy xổ lên. Hắn nén giận nheo mắt nhìn Hoa Vĩ ngồi đối diện mình, nhìn kiểu gì đều giống một tên thần côn lừa tài gạt sắc.
Cái gọi là thủ pháp song tu khiến hắn không kìm được nhớ tới người đẹp cảnh sát Thẩm Phong đã lâu không gặp. Lúc ấy hai người ở Địa Phủ, Thôi Phán Quan cũng dùng cách song tu trừ quỷ để lừa gạt Thẩm Phong, giúp Lưu Anh Nam làm nên chuyện tốt. Nay tình thế đảo ngược, đến lượt thần côn khác dùng chiêu này nhớ thương người phụ nữ của hắn.
Không chỉ là Lưu Anh Nam tức giận, bản thân Lăng Vân cũng cảm thấy chuyện này quá hoang đường, tương tự cũng rất tức giận. Cô cảm thấy đây là giậu đổ bìm leo, vào lúc người ta khó khăn đưa ra yêu cầu vô lý, còn vô sỉ hơn cả Lưu Anh Nam.
Lúc trước Lưu Anh Nam lừa mình chẳng qua cũng là hôn môi, khiến mình tè bậy mà thôi, cũng không dám quá đáng như vậy.
Song thương lượng với cô dù sao cũng là mẹ cô, vả lại sự việc trọng đại, lại nói chuyện về thần ma quỷ quái cô quả thật cũng không nói rõ được. Dẫu sao sau khi Lưu Anh Nam hôn mình, quả thật đã tống cổ được con tiểu quỷ bóng đè kia, sau khi khiến mình tè bậy cũng thành công tiêu diệt con Quỷ Ăn Phân nọ, có lẽ Âm Dương song tu thật sự có thể phá giải lời nguyền của Lăng gia.
Nhưng cho dù phải song tu cô cũng sẽ lựa chọn tu với Lưu Anh Nam, dẫu sao hai người đã cùng nhau "tu luyện" được một thời gian rồi.
Cho nên Lăng Vân không hề đưa ra câu trả lời thuyết phục, nán lại mãi ở đây rõ ràng cũng không có ý nghĩa gì quá lớn, chỉ khiến mọi người căng thẳng hơn, khiến mình dồn nén hơn.
Lăng Vân túm Lưu Anh Nam ra cửa, ngồi bên hồ nước trong sân. Lưu Anh Nam nhìn mảnh trang viên hùng vĩ trong lòng cũng vô cùng cảm khái. Nơi này thoạt nhìn nguy nga tráng lệ, là nét xa hoa người thường nằm mơ cũng hy vọng có được, nhưng đằng sau vẻ xa hoa đó cũng tràn ngập phiền não. Mà vào thời nay, có tiền thì lo bị cướp, bị giết, có quyền thì lo bị tra hỏi, bị thẩm vấn, bị tù tội, mỗi cái đều có phiền não riêng của nó!
- Em mặc kệ, tối nay em sẽ đâm thủng lớp màng kia của mình! –Ngay khi Lưu Anh Nam vô cùng cảm khái, Lăng Vân bỗng thốt ra một câu như vậy, nói cho Lưu Anh Nam thộn ra. Hắn gãi đầu hỏi:
- Màng gì cơ?
- Chính là lớp màng đàn ông các anh thích nhất đó, lớp màng ý nghĩa cho tình yêu trong trắng của nữ tính! –Lăng Vân hung ác nói, vừa nhìn chính là đã hạ quyết tâm, quyết định chủ ý.
- Tối nay em sẽ tự tay đâm thủng nó.
- Vì sao? –Lưu Anh Nam tò mò hỏi.
- Bởi vì lớp màng này quá gây họa! –Lăng Vân tức giận lườm hắn nói:
- Đầu tiên chính là anh nhớ mong nó, đúng không? Còn có nghi thức hồi sinh Tiểu Cương mấy ngày trước, em ù ù cạc cạc trở thành vật tế cho Dracula hồi sinh tổ tiên mình. Hôm nay lại xuất hiện một tên thần côn định bảo em song tu với hắn ta. Nếu hỏi hắn ta lý do, hắn ta nhất định sẽ nói bởi vì em là thân thể thuần âm, còn giữ một giọt máu chí âm đầu tiên, Âm đến cực hạn thì sinh Dương, Dương đến cực hạn thì sinh Âm, Âm Dương cùng có lợi… Anh làm gì thế?
Lăng Vân đang căm giận nói, lại phát hiện Lưu Anh Nam không biết từ lúc nào móc ra điện thoại, đang gõ phím rất nhanh. Nghe thây Lăng Vân hỏi, Lưu Anh Nam cười hềnh hệch nói:
- Em nói chậm thôi, để anh ghi lại.
Đây đều là từ hay, Lưu Anh Nam ghi lại sau này biết đâu có thể dùng tới.
- Anh thừa biết em không có ý tốt. –Lưu Anh Nam lạnh giọng nói:
- Song thời đại ngày nay, phụ nữ trinh trắng như em thực sự quá ít, phần lớn đều là màng nhân tạo 80 tệ một chiếc…
- Nếu em đã biết thứ này trân quý, vì sao còn muốn đâm thủng nó chứ, giữ lại cho anh không tốt sao? –Lưu Anh Nam đau lòng nói.
- Em đây chẳng phải đang thông báo cho anh sao. –Lăng Vân đỏ mặt, nhưng khí thế không giảm:
- Nếu có một ngày chúng ta xxx, anh không phát hiện ra lớp màng này, xin anh chớ lo lắng, bởi vì em tự tay hủy nó.
Lưu Anh Nam vốn còn muốn nói gì đó, bỗng ý thức được hàm nghĩa trong lời của Lăng Vân. Cô đã quyết tâm muốn giao lần đầu tiên cho mình, cho nên mới nói như vậy. Hủy lớp màng kia là vì cô thực sự ghét sự liên hệ giữa quỷ quái và trinh nữ.
Trong lòng Lưu Anh Nam mừng húm, tưởng việc tốt sắp đến, bỗng lại nhớ tới điều gì đó, nhìn Lăng Vân nói: T. r. u. y.ệ- Lẽ nào em muốn?
- Đúng thế. –Lăng Vân trịnh trọng gật đầu:
- Em phá lớp màng đó thì không có bất kỳ thần côn nào có thể lừa gạt em, ai cũng đừng mong mượn yêu ma quỷ quái gì kia để chiếm tiện nghi em. Điều này khiến em có thể an tâm kế thừa chức vị gia chủ rồi.
Lăng Vân đây là bị dồn vào đường cùng, cũng tại Lưu Anh Nam ngày thường luôn dùng gì mà máu thuần âm lừa gạt cô, khiến cô theo thói quen cho rằng Hoa Vĩ cũng lòng mang ý xấu. Cô bây giờ xem như là bất chấp tất cả, thiếu đi một lớp màng cũng thiếu đi người khác nhớ thương, ít nhất sẽ không dễ dàng bị giọt máu đầu tiên đánh lừa.
Đồng thời cô cũng hạ quyết tâm, quyết định kế thừa gia tộc bị nguyền rủa này, không thể trơ mắt nhìn bà nội mình chịu tội, cũng không thể để cha mẹ mình mất sự che chở, đẩy cô dì chú bác rơi vào hiểm cảnh.
Lăng Vân nói rất hiên ngang, trọng tình trọng nghĩa, vì thế không ngại tự mình phá dấu hiệu trinh trắng của mình. Đây là quyết chủ ý, hạ quyết tâm, dẫu trong lòng Lưu Anh Nam luyến tiếc lớp màng đó nhưng vẫn vô cùng khâm phục. Bỗng Lăng Vân biến sắc, sự kiên nghị lúc nãy biến mất không còn sót lại chút gì, cô đáng thương kéo tay Lưu Anh Nam nói:
- Đến lúc ấy anh nhất định sẽ giúp em, đúng không?
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, thì ra sự mạnh bạo lúc nãy đều là giả vờ, trong lòng cô cũng đang sợ hãi. Nom bộ dạng đáng thương, khổ sở cầu xin của cô, Lưu Anh Nam lại run lên, hắn giả ngu nói:
- Ây da, thế này không hay cho lắm, đây là việc của Lăng gia các em, hơn nữa người trong nhà em rõ ràng kiểu gì cũng không tin anh, bất kỳ ai cũng không thể quấy nhiễu tư tưởng tự do, đây là Thiên Đạo cho phép, đặc biệt không thể chọc (nhúng) tay vào cuộc đời người khác.
Hắn cố ra vẻ khó xử nói, Lăng Vân lại lắc đầu:
- Nhúng, xin anh nhất định phải nhúng tay vào cuộc đời em.
Lưu Anh Nam vừa nghe càng khó xử hơn, vươn ra ngón trỏ và ngón giữa, quơ quơ trước mắt Lăng Vân:
- Chỉ chọc tay là được?
- Lưu manh thối tha! –Lăng Vân hung ác mắng.
Cho dù ngoài miệng mắng nhưng bàn tay Lăng Vân vẫn dịu dàng đẩy vào trong lòng tay Lưu Anh Nam. Hai người tay nắm tay, ý tương thông, không cần nói thêm câu nào.
Lăng Vân rất may mắn, vào lúc khó khăn như vậy có Lưu Anh Nam làm bạn ở bên, nhưng cô vẫn muốn đuổi Lưu Anh Nam đi. Dù sao người nhà cô đều không đếm xỉa tới hắn, coi hắn như không khí, còn chẳng bằng vào giờ phút quyết định từ trên giời giáng xuống, sét đánh ngang trời, đảo ngược thế cục, cứu người như cứu hỏa. Đến lúc ấy biết đâu người nhà cô sẽ lột sạch cô đưa vào trong chăn của Lưu Anh Nam.
Lột sạch ném vào trong chăn là chính miệng Lăng Vân nói, nói cho Lưu Anh Nam mừng ra mặt, mặt mày nở hoa, gật đầu điên cuồng như trống bỏi, vô cùng tán thành quyết định này. Cao nhân thần bí chính là phải ra sân vào phút chót, ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển càn khôn, thế mới phù hợp với thân phận, mới có thể bộc lộ khí thế bá vương, uy chấn bát phương, khiến đàn ông thuần phục, khiến đàn bà thoát y phục…
Lưu Anh Nam cứ thế lòng đầy ảo tưởng thiết kế cách ra sân cùng động tác biểu trưng cho mình, bất tri bất giác bị Lăng Vân ấn vào một chiếc ô tô, đồng thời phân phó tài xế rước hắn đi. Mãi đến khi xe lái ra rất xa Lưu Anh Nam mới hồi hồn lại, gấp gáp hỏi:
- Rằm trung thu là ngày nào?
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
207 chương
36 chương
57 chương
51 chương
113 chương
1027 chương
452 chương