Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 377 : Ghen tuông lồng lộn

- Oan uổng, anh oan uổng thật mà. Anh và Diệp Tinh hoàn toàn không có gì. –Lưu Anh Nam thấy cô càng khóc càng thương tâm, vội khuyên giải nói: - Anh xin thề với trời, trời đất chứng giám, đó hoàn toàn là Diệp Tinh xào nấu. Em có thể nhìn tình huống khi đó xem, là cô ấy đột nhiên tấn công anh. Lưu Anh Nam một năm một mười nói. Quả thật, nụ hôn đầu tiên là Diệp Tinh đột nhiên tấn công, nhưng khi quay chính thức lại là hắn ôm người ta không bỏ, hôn đến tê cả miệng. - Cút anh đi, các bậc tiền bối nói đúng thật, trời màu xanh, biển màu lam, lời của đàn ông không một câu là thật; tình yêu là vĩnh hằng, máu màu đỏ, đàn ông không đánh không được. –Lăng Vân khóc sướt mướt nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm. Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, hắn vừa muốn nói lại nghe Lăng Vân trách móc: - Anh không cần phải nói, em biết đàn ông các anh miệng đầy dối trá. Rõ ràng đang ăn vụng, còn nói đang ở đơn vị, nói uống rượu say, về nhà mở miệng làm việc mệt, ngã xuống giường ngủ khò khò. Nếu vợ làm ra vẻ quyến rũ, thì giả bộ kêu đau ôm bụng, rõ ràng nuôi bồ nhí, còn cố nói là em gái bà con xa. - Khì, sao bây giờ em nói chuyện cũng liến thoắng thế? –Lưu Anh Nam không nhịn được cười. Lăng Vân liếc hắn một cái nói: - Còn chẳng phải học từ anh. Người nói dối đều nói liến thoắng cả. - Trời đất chứng giám, anh chưa từng lừa em bao giờ cả. –Lưu Anh Nam nghiêm túc nói: - Em ngẫm lại xem, Diệp Tinh là bạn thân của em. Tục ngữ nói, thỏ không ăn cỏ gần hang, cho dù anh kém thông minh, cũng không thể vơ bừa bên cạnh em được. - Thế anh muốn vơ từ đâu? –Lăng Vân lập tức ép hỏi. - Với trình độ của anh có thể tóm được em đã cảm ơn trời đất rồi, anh còn có thể vơ được ai nữa chứ. –Lưu Anh Nam vội vàng tâng bốc. - Đương nhiên rồi, anh có thể tìm được bạn gái như em, phần mộ tổ tiên nhà anh đều bốc khói xanh rồi. –Lăng Vân lườm hắn một cái, gắng nhận chiêu nịnh nọt này. Lưu Anh Nam vội vàng cười bồi, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm: - Bây giờ đều bề bộn san lấp phần mộ, so với khí thế di dời nhà đất còn hung mãnh hơn, không biết lại có bao nhiêu tà linh hung phách xuất thế đây. - Anh lẩm bẩm gì đấy? –Lăng Vân nhất thời căng mắt nhìn. Lăng Vân vội cười trừ nói: - Anh nói cuộc sống thật phí hoài vô ích, luôn nhiều phiền phức, may mà gặp được em, bà xã dịu dàng! - Hả? –Lăng Vân thoáng cái đờ đẫn, ngơ ngác nhìn Lưu Anh Nam, trong mắt còn có nước mắt đảo quanh, trong suốt lấp lánh. Tình lữ trẻ bây giờ vừa cầm tay đã gọi vợ gọi chồng, thực sự là không hề hiếm lạ. Nhưng Lưu Anh Nam và Lăng Vân đều là người khá bảo thủ, thậm chí ngay cả quan hệ luyến ái đều chưa chính thức xác lập. Giờ tuy Lưu Anh Nam đang nịnh bợ, nhưng một tiếng bà xã vẫn gọi cho Lăng Vân ngọt ngào ấm áp trong lòng. Cô e thẹn nguýt Lưu Anh Nam một cái, cúi đầu nói: - Anh, anh thật sự muốn em làm vợ anh à? - Đương nhiên muốn, nằm mơ đều muốn. –Lưu Anh Nam vội tỏ thái độ. - Thực ra, thực ra em cũng muốn ở bên anh. –Lưu Anh Nam cúi đầu, xấu hổ nói: - Em thậm chí từng nghĩ, cho dù người nhà phản đối, em vứt bỏ mọi thứ bỏ trốn với anh cũng được. Nhưng em không thể làm như vậy, bởi vì gia tộc này thực sự quá phức tạp, em có thể rời đi một mình, nhưng em còn có cha mẹ anh em, chi nhà em từ nay về sau sẽ thất thế. Em không thể ích kỷ mặc kệ họ được… Đúng rồi, vì sao anh lại xuất hiện ở Thành phố điện ảnh rồi gặp được Diệp Tinh? Móa… Lưu Anh Nam suýt nữa tắt thở, chuyện này có liên quan sao, mạch suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đấy chứ? May mà Lưu Anh Nam sớm có chuẩn bị. Hắn đương nhiên không thể nói là đi tập kích Hồng Hà, lại phải dựa vào chiếc miệng trơn tru của hắn. Hắn giả bộ tức giận không thể át chế nói: - Đây là lần đầu tiên anh tới thủ đô, nhưng trước đây sớm đã nghe nói thủ đô rồng rắn lẫn lộn, nhất là ở gần trạm xe lửa càng có thể nói là mười mặt vây công. Lúc ấy anh vừa ra khỏi trạm, đã là nửa đêm nửa hôm, bị rất nhiều cụ bà vây quanh, hỏi anh đã trọ đâu chưa, nhất là nét mập mờ trên mặt những bà cụ ấy khiến người ta vô cùng hoảng sợ. Song anh lại không liên lạc được với em, còn cần tìm một nơi làm chỗ nghỉ chân, cho nên anh quyết định tốt hơn nên cách xa phụ cận bến xe, tìm một chiếc taxi đeo biển đơn vị tiên tiến. Anh chỉ nói nhờ anh ta tìm cho anh một khách sạn an toàn, sạch sẽ, nhưng ai ngờ anh ta đưa anh đi thẳng tới một khách sạn gần Thành phố điện ảnh… Lăng Vân cũng là người vào Nam ra Bắc, kiến thức rộng rãi, cho dù chưa từng trải qua cũng đã nghe nói qua. Thông thường một người đàn ông từ ngoài tới ngồi taxi vào lúc nửa đêm, nhờ bác tài tìm giúp một khách sạn "an toàn sạch sẽ", toàn bộ đám lái xe đều sẽ ngầm hiểu đưa bạn tới một khách sạn cách xa khu vực thành phố, điện thoại phục vụ phòng không bao giờ cắt, thu phí rẻ, không nửa đêm kiểm tra phòng. Đương nhiên chủ yếu nhất là tài xế được ăn phần trăm nhiều. Lăng Vân nhìn Lưu Anh Nam làm bộ như mặt ủ mày ê, khẽ xì một tiếng: - Đáng đời, ai bảo anh có một khuôn mặt đáng khinh chứ! Lưu Anh Nam ngán ngẩm xòe tay: - Tuy bộ dạng anh đáng khinh nhưng anh ý chí kiên định, cho dù nhận được vô số cuộc điện thoại từ "phục vụ phòng", anh cũng không hề động tâm mảy may. Mà sáng nay khi anh vừa trả phòng, lại không ngờ rằng Diệp Tinh và đoàn đội quản lý của cô ấy cũng trọ ở đây, hôm nay vào Thành phố điện ảnh quay phim, đồng thời còn có rất nhiều phóng viên đi theo. Lúc ấy phóng viên nhận ra anh là bạn trai tin đồn của Diệp Tinh, khi đó Diệp Tinh cũng rất bất đắc dĩ, dưới sự ép buộc của người quản lý đành giả vờ thân thiết với anh. Còn về cảnh hôn hít gì kia, là vì cô ấy bị ép quay, em có thể đi nhìn cả quá trình mà xem, anh chỉ là một diễn viên quần chúng, cô ấy hôn anh anh cũng chẳng biết làm thế nào. Lăng Vân lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không khóc, không giận nữa. Từ lúc nghe Lưu Anh Nam nói trong đêm chạy tới thủ đô thì cơn giận của cô đã tiêu bớt một nửa. Dù sao người ta cũng chạy tới trong đêm, chứng minh trong lòng có bạn, coi trọng bạn, cô tương tự cũng có thể thấu hiểu cho Diệp Tinh, thân là một nghệ sĩ, thoạt nhìn rạng rỡ mặt mày trước người khác, thực ra rất nhiều khi đều là thân bất do kỷ. Ở nước Hàn, rất nhiều nữ diễn viên bị công ty quản lý ép bắt đi tiếp khách, hình ảnh bị bộc lộ hệt như phim x, nữ diễn viên có tiết tháo thậm chí bất đắc dĩ lựa chọn tự sát… Mà diễn viên nữ ở nước ta, đa phần đều vứt bỏ tiết tháo. Tại đất nước có hàng ngàn năm văn minh như chúng ta, thời cổ có hai loại người đại diện cho nền giải trí đại chúng, một loại gọi là "đĩ", một loại gọi là "kỹ". Người trước là phụ nữ "hành nghề" không có bất kỳ chất nghệ thuật nào, hoàn toàn dựa vào đặc điểm bản thân để kiếm cơm. Mà người sau thì rất đa năng, am hiểu thổi kéo đàn ca, hát hay múa giỏi, càng hiểu rõ tâm lý đàn ông. Cho nên vào lúc ấy, rất nhiều thân sĩ, văn nhân thi sĩ có tiếng đều coi người làm "kỹ" thành tri kỷ, thành hồng nhan, thậm chí bao nuôi ở bên ngoài, nạp thiếp vào trong nhà mà tự ngạo. Phát triển tới ngày nay, việc nào vẫn là việc nấy, chỉ có điều đổi cách gọi, người trước gọi là gái, người sau gọi là ngôi sao.