Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 371 : Người tình trong mộng

Diệp Tinh ôm đầu Lưu Anh Nam, hơi kiễng chân chủ động dâng hiến môi thơm một cách nhiệt tình, hôn cứ gọi là thâm tình như vậy, dốc lòng như vậy, bộc phát tình yêu nồng thắm cảm động mỗi người ở đây, ngay cả Hồng Hà đều không nhịn được liếm liếm môi. Lưu Anh Nam đờ đẫn có chút lúng túng, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được cô gái chủ động như thế, khiến hắn quả thật có chút không đỡ nổi. Nhưng hắn lại có thể cảm giác được, Diệp Tinh chẳng phải đang đóng phim, mà là thật sự bằng cả trái tim. Diệp Tinh giống như một ngọn núi lửa đè nén rất lâu, vào giờ phút này chỉ vì một mồi lửa cỏn con liền bộc phát. Trong khoảng thời gian dài đến tận bây giờ, cô luôn bị mộng xuân quấy rầy, chỉ cần ngủ, bất kể là ngủ trưa hay ngủ bình thường đều luôn xuất hiện cảnh cô hự hự với Lưu Anh Nam ở trong mộng, vô cùng chân thực, khiến cô như tự mình trải nghiệm, Lưu Anh Nam cũng trở thành người tình trong mộng của cô một cách kỳ diệu. Ban đầu cô cho rằng, do lần đầu tiên trong đời gặp loại chuyện thần quỷ này, cho nên ấn tượng khắc sâu, sớm muộn sẽ nhờ thời gian làm phai nhạt. Do đó cô bảo người quản lý giúp cô nhận rất nhiều công việc, du lịch khắp nơi trên toàn quốc, ngày ngày đều bận rộn, hy vọng mượn điều này để phân tán sức chú ý của mình. Chỉ không ngờ rằng, trong một chương trình tuyển sắc đẹp cô lại gặp được Lưu Anh Nam, lại gặp phải chuyện ma quỷ, khiến cô bất đắc dĩ làm ra việc càng xấu hổ hơn trước mặt Lưu Anh Nam: đánh rắm! Đồng thời tin đồn về cô và Lưu Anh Nam ùn ùn kéo tới. Cho dù cô biết là giả nhưng mỗi khi nhìn thấy ảnh ân ái của cô và Lưu Anh Nam post trên mạng, đều sẽ khiến cô có cảm giác như thật. Từ đó về sau, Diệp Tinh hoàn toàn mê muội, mộng xuân càng nhiều, càng trở nên chân thực. Cộng thêm đợt tập kích của Lưu Anh Nam tối qua, khiến ngọn núi lửa tình dục của Diệp Tinh hoàn toàn phun trào. Tuy là quảng cáo, cô lại dùng tình cảm thật để vào vai, rất tự nhiên coi Lưu Anh Nam thành người tình, hết thảy đều là tùy tâm, khoác tay đi, ôm ấp ngọt ngào, hết thảy những điều này đều giống y đúc cuộc tình mà cô hướng tới. Còn về nụ hôn dốc tình lúc này, hoàn toàn là do trái tim, nước chảy thành sông. Nụ hôn này mang theo tình cảm sâu sắc, là buông lơi như vậy, thoải mái như vậy. Diệp Tinh có thể cảm giác được rõ ràng, mình càng lúc càng hãm sâu, thậm chí quên mất đây là giữa đám đông, không nghe thấy từng đợt hoan hô và reo hò của người bên cạnh, hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc cuồng nhiệt, muốn giao hết thảy mọi thứ của mình cho người đàn ông trước mắt. Mãi đến khi trong đầu cô hiện lên gương mặt của Lăng Vân, Diệp Tinh mới giật mình tỉnh lại, đẩy Lưu Anh Nam ra như điện giật. Cô vội vàng xoay người, không dám nhìn Lưu Anh Nam, nhấp đôi môi trơn bóng, hơi mang vẻ thẹn thùng nói với đạo diễn: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://- Đạo diễn, thế nào? Đạo diễn thộn ra rất lâu, vỗ tay nói: - Tốt, ban nãy cô xử lý rất tốt, hoàn toàn biểu đạt ra cảm nhận nội tâm của nhân vật trong quảng cáo, hơn nữa cũng phù hợp với hiện trạng trước mắt. Vừa nghe đạo diễn nói như thế, lòng hiếu kỳ của người xung quanh bị dập tắt không ít. Cho dù là quảng cáo, cũng đa phần là đóng phim, hơn nữa đây lại là quảng cáo của một công ty xây dựng, Diệp Tinh sắm vai một cô gái sắp kết hôn, đang thương lượng mua nhà với bạn trai. Lúc trước sớm đã từng nói, nước ta từ xưa đến nay luôn áp dụng chế độ hôn nhân một phòng nhiều vợ, thời cổ thậm chí xưng thê thiếp là "phòng lớn", "phòng hai"… Cho đến ngày nay, tình huống này vẫn đang kéo dài, nhưng người mua được nhà lại quá ít. Cánh phụ nữ coi ngôi nhà thành yếu tố đầu tiên để kết hôn, không có nhà cửa thì không có hôn nhân không có gia đình. Từ đó cho thấy, biểu hiện ban nãy của Diệp Tinh rất hợp tình hợp lý, khi một cô gái biết được ban trai sắp mua một căn nhà mới, xây dựng tổ ấm của hai người, thì ắt sẽ vui mừng như điên, chủ động dâng hiến nụ hôn cũng rất bình thường. Có đạo diễn điều đình, bầu không khí tò mò dần tắt ngúm. Hết thảy những điều này thoạt nhìn chính là Diệp Tinh vì bộc lộ cảm xúc nhân vật mà diễn thêm, nhưng môi Lưu Anh Nam lại sáng bóng, ánh mắt ngỡ ngàng, thoạt nhìn như điên đảo thần hồn. Trước đám đông Hồng Hà cũng không phát giận, chỉ nói xiên xỏ bên người hắn: - Hai mươi vạn này không dễ kiếm nhỉ, thật khổ cho anh rồi. May mà là quảng cáo của công ty xây dựng, nếu đây là quảng cáo xe sang, châu báu thì… Sự lo lắng của Hồng Hà tuyệt đối có cơ sở. Dù sao mua nhà là nhu cầu cần thiết, đặc biệt là sắp kết hôn, hơn nữa là tài sản chung của vợ chồng, thậm chí là tài sản đứng tên cha mẹ. So sánh với điều này, phụ nữ thích nhất vẫn là tặng châu báu trang sức cùng xe sang xe đẹp cho mình. Trong quảng cáo này, chỉ nói mua nhà mà Diệp Tinh đã hôn Lưu Anh Nam điên cuồng. Nếu quay quảng cáo châu báu, trực tiếp tặng kim cương cho Diệp Tinh, đó chẳng phải muốn… Lưu Anh Nam gãi đầu cười ngây ngô. Thực ra bản thân hắn cũng không rõ vì sao Diệp Tinh lại nhiệt tình như thế. Song đôi môi của cô nàng này mềm thật, hương thơm tràn miệng, lưỡi thì ấm áp trơn tuột… May mà Hồng Hà không để ý, bởi vì trong lòng cô nhận định, mẫu người như Diệp Tinh nhất định sẽ không để mắt tới Lưu Anh Nam, chỉ coi thành biểu hiện nghiêm túc đối với công việc của Diệp Tinh, chỉ nói móc Lưu Anh Nam vài câu giải tỏa nỗi ghen tuông trong lòng mà thôi, không hề truy cứu sâu nữa. Mà bên kia người quản lý của Diệp Tinh cũng đang trao đổi gì đó với cô nàng, hai người nét mặt hờ hững, không nhìn ra điều gì. Song phương nghỉ ngơi một lát, đạo diễn tuyên bố bắt đầu quay chính thức, hết thảy sẽ dựa theo đợt diễn thử lúc nãy, hy vọng một lần sẽ xong, mọi người đều bớt việc. Biên kịch cũng ở bên cạnh nhìn màn diễn thử vừa rồi, cảm thấy hai người bộc bạch quá ít, nếu không có nụ hôn lúc sau cùng, cả quá trình đều có vẻ quá cứng nhắc. Cho nên tổ biên kịch bèn thêm cho Diệp Tinh một lời thoại để phong phú hơn. Theo một tiếng ra lệnh của đạo diễn, bắt đầu bấm máy. Ba chiếc camera từ các góc khác nhau chĩa vào họ, Lưu Anh Nam bị tấm chiếu phản quang làm cho không mở mắt nổi, trên đầu treo bốn năm chiếc micro, xung quanh không tính những người xem kia, chỉ tính đơn thuần tổ làm phim này, đạo diễn phó đạo diễn, biên tập phó biên tập, hóa trang nhiếp ảnh phụ trách ánh sáng, cộng lại chừng hơn ba mươi người. Lưu Anh Nam nhất thời lòng mang kính nể, những diễn viên "phim x" kia biểu diễn ngay trước mặt nhiều người như vậy, như vào chỗ không người, diễn chân thực như vậy, động tác trấn định tự nhiên như vậy, điều này cần tinh thần nghề nghiệp và cõi lòng dâm đãng vô sỉ cỡ nào mới đủ! Dưới ánh đèn và máy ảnh, Lưu Anh Nam cố gắng khiến mình giữ trạng thái buông lỏng, nhưng vẫn hơi không thích ứng. Mãi đến khi nhìn thấy Diệp Tinh tung tăng đi tới, khiến hắn thoáng cái sốc tinh thần, ban nãy diễn thử đều nóng bỏng như vậy, lần này quay chính thức có phải sẽ càng kích thích hơn hay không đây? Lưu Anh Nam có động lực nhất thời tiến vào trạng thái, để mặc Diệp Tinh khoác cánh tay mình, thoạt nhìn có nói có cười đi trên đường. Đi tới trước tòa nhà, Diệp Tinh dùng ngón tay chỉ, Lưu Anh Nam vui vẻ nhìn theo, Diệp Tinh dâng môi thơm, lần này Lưu Anh Nam sớm có chuẩn bị, hôn cái liền không buông ra, hôn cho Diệp Tinh thở hồng hộc, mặt đỏ như lửa, gần như đổ gục trong ngực hắn. Nếu không phải phó đạo diễn ở bên nhỏ giọng nhắc nhở, thời gian hôn kéo dài thêm chút nữa thì quảng cáo này sẽ bị cấm phát, hơn nữa Lưu Anh Nam hôn cũng quá cuồng dã, thích hợp quay quảng cáo giò heo hơn. Lưu Anh Nam rốt cuộc buông Diệp Tinh ra, cô nàng hai mắt mơ màng, mặt đỏ như lửa, lại càng gần sát với cảm xúc lúc ấy của nhân vật trong quảng cáo, hưng phấn lại hạnh phúc, cô dùng nghị lực và tinh thần nghề nghiệp lớn lao, tựa vào trong ngực Lưu Anh Nam, chĩa về ống kính, thanh âm dịu dàng nói: - Cho phụ nữ một căn nhà chính là gả! Khà… Lời thoại này đặc biệt ghê. Lưu Anh Nam vừa nghe liền vui mừng, "nữ" "gia" kết hợp lại chính là "gả"*. Lưu Anh Nam là người thông minh, khả năng gặp chuyện suy một ra ba rất mạnh, hơn nữa cũng có trình độ rất sâu sắc với chữ Hán, lúc ấy trong đầu nảy thông minh, không tự chủ buột mồm nói: - Cho phụ nữ một tờ tiền chính là đá phò!***Nữ + gia = giá(女+家=嫁)**Nữ + phiếu = phiêu (chơi gái) (女 + 票 = 嫖)Cho phụ nữ một căn nhà chính là gả, cho phụ nữ một tờ tiền chính là đá phò. Nếu Lưu Anh Nam không thêm một câu như vậy thì câu nói kia của Diệp Tinh có khả năng sẽ được bình bầu thành ngạn ngữ quảng cáo hay nhất trong năm. Bất kể là cảm xúc của phụ nữ khi đó, hay là đối với công ty xây dựng đều vô cùng chuẩn xác. Mà Lưu Anh Nam nói ra lại là tiếng lòng của phần đông người nghèo. Phụ nữ bây giờ thường xuyên đặt cái mác "gia đình" để đòi nhà đòi xe đòi châu báu, bây giờ ngay cả một vài thôn làng xóm núi nghèo khổ, đều là nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, kiếm ăn từ trong đất, thu nhập có hạn, nhưng muốn cưới một cô vợ, chỉ mới sính lễ mà nhà gái mở miệng chính là năm vạn mười vạn, đây còn chưa kể vàng bạc trang sức. Trong thành phố đặc biệt là thành phố lớn thì càng kỳ quái, không chỉ phải mua nhà cho bạn gái, có nơi thậm chí còn phải mua nhà cho cha mẹ đằng gái, điều kiện hà khắc không gì sánh bằng. Xã hội ngày trước không có cái ăn cái mặc phải bán con gái, trên đầu cắm ngọn cỏ. Thời đại ngày nay bán con gái, trên đầu quấn khăn voan đỏ.