Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 359 : Mộng và hiện thực
Đèn phòng đã bật sáng, trải qua một cuộc vật lộn, hiện trường hoàn toàn bừa bộn, một cô gái cả người trần truồng ngồi dưới đất, tóc rối tung, thoạt nhìn giống như vừa bị cưỡng gian vậy.
Người đàn ông đứng trước người cô cũng chật vật không thôi. Hai chân hắn hơi tách ra, không chút nhúc nhích, bởi vì ở vị trí đũng quần hắn có một bàn tay vươn ra từ đằng sau đang tóm chặt một bên bi cùng thần binh của hắn. - Lưu manh đáng chết mày đừng có động đấy, coi chừng bà đây khiến mày gà bay trứng vỡ. –Cô gái thở hổn hển, tuy nói lời hung ác nhưng thanh âm hơi run rẩy và nghẹn ngào. Dù sao lúc nãy cô xem như chịu thiệt, cảm thấy vừa ủy khuất vừa sỉ nhục vừa phẫn nộ, cô bây giờ hận không thể khiến Lưu Anh Nam gà bay trứng vỡ.
Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng cô gái này muốn liều mạng với hắn, nhưng hắn lại không dám xoay người, chỉ sợ đối phương nhìn thấy mặt mình, đành chịu thua nói:
- Tiểu thư, nếu tôi nói tôi không phải lưu manh, tôi chỉ đi nhầm phòng, cô có tin không?
- Bà tin cái đầu mày! –Cô gái hung ác nói:
- Phòng ở đây đều là của điện tử, cần thẻ phòng mới có thể mở, mày đi nhầm phòng về căn bản không vào được cửa, nếu là lưu manh thì nhất định sẽ cạy cửa chuồn vào.
Haizz, công nghệ cao hại chết người mà, song Lưu Anh Nam quyết không thể hại nam phục vụ kia… Lúc này Lưu Anh Nam mới sực nhớ tới lúc ấy mình vốn dĩ không nói ra phòng của Hồng Hà, hoàn toàn là nam phục vụ kia một bên tình nguyện, quá đỗi nhiệt tình dẫn mình tới đây. Cậu ta cũng rất mạo hiểm nhưng lại nói vì cuộc tình vĩ đại nào đó, vì trai nghèo đánh úp thành công, hết thảy đều đáng giá.
Thật là quái lạ, lẽ nào nam phục vụ kia cố ý thiết kế hãm hại hắn? Nhưng rất vô lý mà, họ đôi bên không biết nhau, ngày xưa không oán ngày nay không thù. Hơn nữa, bản thân mình ngay cả người không chưa nhìn rõ đã trực tiếp giở trò với người ta, vừa xoa vừa bóp, suýt nữa còn đâm vào…
Song làn da, cặp mông đầy co dãn kia, hai ngọn núi mềm mại căng đầy như bánh bao nhúng phở kia đúng là dư vị vô cùng mà. Tuy không nhìn thấy mặt nhưng cô gái có dáng người hoàn mỹ như này, cũng nhất định là cực phẩm.
Cô gái bây giờ vẫn đang trong trạng thái sợ hãi, khổ sở và phẫn nộ, cô nắm chặt chỗ yếu hại của Lưu Anh Nam, một tay mò mẫm tủ đầu giường, nơi đó có điện thoại của cô.
Lưu Anh Nam thoáng cái hoảng sợ, nếu cô ta báo cảnh sát thì hắn toi mất. Vào thời khắc quyết định không lo được nhiều như vậy, xoay người liều mạng thôi…
Nhưng khi hắn vừa ngoái đầu bỗng nhìn thấy trên bức tường đối điện gắn một chiếc gương, trong gương hiện rõ ảnh ngược trạng thái bây giờ của hai người. Cô gái ngồi ở dưới mông hắn, vươn một cánh tay, tóc rối tung, cả người trần truồng, làn da trắng bóng lấp lóe ánh sáng, trắng mịn như ngọc, một cặp bánh bao nhúng phở ưỡn thẳng tự nhiên, núm nhỏ màu đỏ như hoa anh đào trong gió, hoa cỏ phía dưới phần bụng rất là rậm rạp, bởi vì ngồi trên đất, cặp mông đẫy đà kia bị ngồi bẹp…
Đây đúng là dáng người gần như hoàn mỹ, Lưu Anh Nam thoáng cái nhìn đến sững sờ, thần binh không ngờ lại bắt đầu sống lại một cách vô tư dưới hoàn cảnh này. Nó còn đang bị nắm trong tay cô gái, cô đương nhiên cảm giác được sự biến hóa rõ ràng, suýt nữa vùng khỏi sự trói buộc từ bàn tay cô gái. Mà cô gái thì nổi giận lôi đình, trực tiếp bóp mạnh một cái, đau đến ứa nước mắt.
Lưu Anh Nam hít hơi lạnh, lúc này mới dời ánh mắt từ trên dáng người hoàn mỹ trắng muốt như mỹ ngọc đẽo thành. Nhưng cô gái lúc này cũng phát hiện Lưu Anh Nam đang nhìn cô trong gương, cô gái tức giận, hung ác mắng:
- Lưu manh thối tha, bà nhất định khiến mày không chết được tử tế.
Theo câu mắng hung ác của cô, mái tóc rối tung của cô hơi xõa ra, lộ ra khuôn mặt cô. Chỉ thấy hai hàng mi kéo tận tóc mai, trong đôi mắt phượng tuy đầy vẻ phẫn nộ và sợ hãi, nhưng vẫn vô cùng mỹ cảm, hơn nữa cảm thấy hơi quen mắt…
Đồng thời cô ở trong gương cũng nhìn thấy mặt Lưu Anh Nam, hai người thoáng cái sững sờ, sau đó trăm miệng một lời:
- Là anh/cô!
Vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp này, Lưu Anh Nam rốt cuộc thở phào một hơi. Có lẽ, với quan hệ trực tiếp và gián tiếp giữa hai người, cô nàng hẳn sẽ không báo cảnh sát chứ? Tốt xấu ca và cô nàng cũng có một lần tình nguyện trong mơ, còn từng giúp cô nàng bài tiết "quỷ khí", giúp cô giải quyết không ít phiền phức. Nói một cách nghiêm túc cũng xem như ơn cứu mạng rồi.
Không sai, cô gái trước mắt này chính là nhân vật cấp nữ thần có được dáng người đẹp vô cùng – Diệp Tinh!
Mà Diệp Tinh cũng ngay tức khắc nhận ra Lưu Anh Nam, vô ý thức cúp điện thoại đã bấm số cảnh sát.
Thực ra một loạt động tác hai bút cùng vẽ của Lưu Anh Nam lúc mới rồi Diệp Tinh không hề cảm thụ được bao nhiêu. Lúc ấy cô thật sự đang mộng xuân, hơn nữa mơ đến chính là cảnh cô và Lưu Anh Nam lúc trước làm trong mơ. Cuối cùng tỉnh lại cũng là vì được "thỏa mãn" trong mộng, giật mình tỉnh lại trong hưng phấn.
Sau khi tỉnh lại nhìn thấy Lưu Anh Nam đang muốn rút tay về, mà cô lại cảm thấy đối phương là vừa vươn tay ra. Song bất kể thế nào, bị người ta tập kích đêm vẫn khiến cô vừa sợ vừa giận, làm cô ra sức phản kháng lại.
Bây giờ phát hiện, người này không ngờ lại là người trong mơ, hiện thực và giấc mơ thoáng cái chồng chéo, khiến cô không phân được rõ ràng.
Hai người cứ thộn ra như thế rất lâu, bàn tay Diệp Tinh trước sau không buông chỗ yếu hại của Lưu Anh Nam, cảm nhận nó đang dần dần biến hóa, mãi đến khi nó hoàn toàn sống lại đạt đến cực hạn, cô vốn dĩ không nắm hết mới vội vàng buông tay như điện giật. Điều hòa trên đầu vẫn đang hoạt động, một cơn gió nhẹ thổi tới, nhất thời khiến cả người Diệp Tinh nổi một lớp da gà. Lúc này cô mới phát hiện, bản thân mình còn đang trần truồng…
Diệp Tinh hét to một tiếng vội vàng tót lên giường dùng chăn che chắn mình thật chặt. Lưu Anh Nam cũng thừa cơ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
- Sao anh lại ở đây? Anh đi vào thế nào? –Diệp Tinh bình tĩnh lại cố gắng muốn hồi tưởng chuyện vừa mới xảy ra, nhưng giấc mơ vừa rồi quá đỗi chân thật. Hơn nữa từ sau lần "chiến đấu" trong mơ với Lưu Anh Nam, giấc mơ này thường xuyên xuất hiện, lái không đi, còn lần sau chân thực hơn lần trước, giống như thật sự đang xxx vậy, mỗi lần đều vô cùng sung sướng và thỏa mãn.
Cũng chính vì giấc mơ quá chân thực khiến cô hoàn toàn không biết Lưu Anh Nam trong hiện thực từng làm gì với cô, chỉ trong nháy mắt tỉnh lại nhìn thấy tay hắn đang đè lên bánh bao nhúng phở của mình. Nhưng bất kể nói thế nào, mình bị hắn nhìn sạch sành sanh rồi, lần trước thì đánh rắm mất mặt như vậy. Hơn nữa, hai người mây mưa trong mơ, làm ra đủ tư thế, thực ra trong tiềm thức của cô sớm đã có thể tiếp thu việc Lưu Anh Nam nhìn thân thể trần truồng của cô rồi.
Cho nên Diệp Tinh biểu hiện rất bình tĩnh, không có ý nghĩ báo cảnh sát, truy tra đến cùng gì cả, nhưng cũng ắt phải hỏi rõ ràng vì sao hắn lại đột ngột xuất hiện trong phòng mình, là hắn cố ý hay do số phận an bài, hoặc giấc mơ chỉ dẫn.
Lưu Anh Nam đương nhiên đánh chết cũng không thể nói hắn là tới tìm Hồng Hà, dù sao quan hệ giữa Diệp Tinh và Lăng Vân còn bày ở đó. Song Diệp Tinh vừa hỏi như thế Lưu Anh Nam sực nhớ tới điều gì đó, rốt cuộc biết vì sao mình ở đây rồi.
Hắn cười khổ một tiếng, nửa thật nửa giả nói:
- Thực ra nửa đêm nửa hôm dám tới đây là vì Lăng Vân…
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương