Trước quầy khách sạn, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trò chuyện quên cả đất trời, Lưu Anh Nam đi vào họ cũng không chú ý. Lưu Anh Nam yên lặng đứng ở một bên, ghé tai lắng nghe, còn tưởng họ đang tâm sự chủ đề mập mờ gì, nghe kỹ mới biết thì ra họ đang nói gì mà tổ làm phim, diễn viên, diễn viên nam nào ngoài đời còn đẹp trai hơn phim ảnh, diễn viên nữ nào tẩy trang xong giống như bị hủy dung. Thì ra có một đoàn phim tối nay vừa hay thuê ở khách sạn này, ngày mai chuẩn bị bấm máy ở thành phố điện ảnh, trong đó có rất nhiều ngôi sao hàng đầu, điều này khiến hai nhân viên phục vụ trẻ tuổi rất kích động. Họ cũng là vì có thể nhìn thấy ngôi sao mới tới đây làm công. Hai cô cậu này trong lòng hừng hực lửa tò mò, trên đến tuổi tác của ngôi sao, tác phẩm tham dự, dưới đến ba vòng, cỡ giày của ngôi sao, chuyện lớn chuyện nhỏ họ đều biết, cũng đều là đề tài câu chuyện của họ. Hai người xem như là fans cuồng rồi, bất kể là trong nước hay ngoài nước, bất kể là hạng A hay không tên tuổi, chỉ cần họ cảm thấy hứng thú thì đều sẽ đào sâu ba thước đất để tìm hiểu. Lưu Anh Nam trực tiếp không thèm đếm xỉa tới họ, lẳng lặng đi về phía thang máy. Lúc này hai người mới phản ứng lại, vội vàng ngăn hắn, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, như thể hắn sắp cướp ngôi sao đi vậy. Lưu Anh Nam thấy hai người ánh mắt bất thiện, vội vàng giải thích: - Tôi tới tìm người, cô ấy ở tầng trên phòng 70… Lưu Anh Nam còn chưa nói ra số phòng chuẩn xác, hai fans cuồng này bỗng nhìn Lưu Anh Nam đến sững sờ. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt đưa tay ra, vô cùng ngạc nhiên chỉ vào Lưu Anh Nam, thốt ra một tiếng dài thườn thượt: - Ôoooooooooooooo…. Hai người cùng lúc làm ra vẻ "thì ra là anh", ngược lại làm cho Lưu Anh Nam không hiểu ra sao, lẽ nào bộ dạng mình giống ngôi sao nào đó? Điều này Lưu Anh Nam quả thật chưa từng chú ý, song nếu thật sự có nam diễn viên giống hắn, có lẽ cùng lắm cũng chỉ là thể đóng vai người qua đường A thôi. - Có phải anh vừa xuống xe lửa rồi cố ý tới đây? –Bỗng nhiên phục vụ nam kia sáp lại gần, thần bí hỏi hắn. Lưu Anh Nam vô ý thức móc ra vé xe, gật đầu, hai vị fans cuồng này nhìn nhau cười, bộ dạng đó giống như đang nói "quả nhiên như thế". Cuối cùng hai người ném Lưu Anh Nam sang bên, họ rủ rỉ thương lương trong quầy, cảm giác giống như bọn buôn người sắp bắn Lưu Anh Nam vậy. Hắn luôn cảm thấy như có âm mưu gì đó, nhưng hai người này lại vẻ mặt hưng phấn, bàn luận ngất trời, Lưu Anh Nam móc ra điếu thuốc, xem xem họ rốt cuộc coi mình thành ai nào? Hai người rất nhanh thương lượng ra kết quả, không hề nhiều lời, hơn nữa còn trực tiếp phái phục vụ nam kia tự mình cầm thẻ cắm điện tử các phòng, chủ động muốn dẫn Lưu Anh Nam lên tầng. - Các vị phục vụ quả thật chu đáo quá. –Lưu Anh Nam cười trừ nói. - Phục vụ cho anh là niềm vinh hạnh của tôi, mà anh là niềm kiêu hãnh của chúng tôi. –Người phục vụ trẻ tuổi kích động nói. Tôi? Chúng tôi? Lưu Anh Nam phát giác ra điểm dị thường trong câu nói của cậu ta, giống như thật sự bị coi thành ngôi sao nào đó, song như thế càng tốt, đỡ phiền phức. Người phục vụ lại có vẻ rất kích động, trong thang máy, tay cầm thẻ phòng đều đang run rẩy, trên trán lấm tấm mồ hôi, kích động lẩm bẩm: - Tuy đây là việc trái quy định khách sạn một cách nghiêm trọng, không có đạo đức nghề nghiệp, nhưng vì cuộc tình vĩ đại này, vì trai nghèo đánh úp, vì niềm vinh dự của trai nghèo, tôi tình nguyện mất công việc này cũng nhất định phải trở thành người chứng kiến và người tham dự của cuộc tình vĩ đại ấy. Chờ khi hai người thực sự ở cùng nhau một cách hợp pháp, tôi nhất định sẽ nói chuyện ngày hôm nay cho tất cả đám nghèo hèn, để họ cùng cảm thụ niềm vinh dự này. - Anh đang nói gì đấy? –Lưu Anh Nam nhíu mày nói. Cậu chàng phục vụ liếc Lưu Anh Nam vẻ mặt mờ mịt, cười ha ha huých huých vai hắn nói: - Hì hì, ông anh, giả vờ không tệ, không sao cả, tôi hiểu mà… Cậu phục vụ nói thuật ngữ đến Lưu Anh Nam cũng nghe không hiểu, có lẽ đây là ngôn ngữ đặc thù của fans cuồng. Thang máy rất nhanh đi tới tầng bảy, khách sạn này nhìn từ bên ngoài có vẻ không nguy nga cho lắm, nhưng bên trong trang hoàng rất tinh tế, hơn nữa cũng rất rộng rãi. Đường hành lang dài gần 50 thước, hai bên có rất nhiều phòng, cậu phục vụ dẫn hắn đi thẳng tới căn phòng ở góc trong cùng bên trái. Bình thường người ta sẽ không chọn chỗ này, quá hẻo lánh, không nghe được động tĩnh từ bên ngoài, hơn nữa nếu gặp chuyện không hay, cách đường thoát hiểm còn quá xa. Song, Hồng Hà bây giờ là phóng viên giải trí, cũng chính là paparazzi, trốn ở nơi yên tĩnh này cũng rất hợp lý. Vừa nghĩ đến sắp gặp lại Hồng Hà, từ một cuộc điện thoại hắn bất chấp khoảng cách vài trăm km chạy tới, Hồng Hà chắc chắn sẽ cảm động, đêm nay nhất định là một đêm lửa tình thiêu đốt, biết đâu còn có thể đi "cửa sau". Lưu Anh Nam kích động chà tay, cậu phục vụ ở bên tương tự cũng rất kích động, cậu ta tự ý mở cửa phòng của khách như thế, bên trong khách sạn là hành vi sai phạm nghiêm trọng. Mà nếu nói một cách nghiêm trọng hơn, đây là xâm phạm riêng tư của người khác, tội danh giống như đột nhập nhà dân. Nặng thì phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nhưng lúc này cậu ta không nghĩ được nhiều như vậy, vì trai nghèo đánh úp cùng niềm vinh dự này, cậu ta cam nguyện mạo hiểm, hy sinh vì đại nghĩa mở cửa căn phòng ở trong cùng. Trước khi đi còn vung vung nắm đấm về phía Lưu Anh Nam, cổ vũ thêm cho hắn. Lưu Anh Nam ù ù cạc cạc, nhưng trong nháy mắt khi cửa phòng mở ra, tất cả mọi việc đều bị ném ra sau đầu, trong tim chỉ có Hồng Hà, trong mắt chỉ có căn phòng tỏa hơi nóng cuồn cuộn. Bây giờ đã là nửa đêm nửa hôm, người trong phòng sớm đã ngủ rồi, nhưng đèn tường ở cửa vẫn sáng, có thể nhìn thấy đây là một căn phòng hai người sang trọng đúng tiêu chuẩn. Chỉ một căn phòng này thôi đã rộng khoảng 80m2, hai chiếc giường lớn vừa nhìn biết ngay rất êm ái thoải mái, trong đó một chiếc chăn gối gọn gàng, một chiếc khác thì hơi bừa, đèn ngủ tối mờ, có thể nhìn thấy dáng người in ra trong chăn. Lưu Anh Nam rón rén đi vào đồng thời khóa trái cửa, hắn không muốn cậu phục vụ tạo thêm một cơ hội vi phạm nữa. Giẫm lên tấm thảm mềm mại, không hề có tí âm thanh nào. Hắn ngừng hô hấp, dè dặt mò đến bên giường, dưới ánh đèn ngủ mù mờ, có thể nhìn thấy hình dáng của người trong chăn, tay chân đều co ro, giống như thai nhi trong bụng mẹ. Mà đây cũng là tư thế ngủ thoải mái nhất của mọi người. Mà tư thế ngủ này, hiển hiện rõ ràng nhất chính là cặp mông, vô cùng tròn trịa căng mọng. Lưu Anh Nam gian nan nuốt nước miếng, có cảm giác như "tập kích ban đêm" trong truyền thuyết. Cuộc đời con người ta, cái gì cũng phải thử một lần, lưu manh đêm nào cũng tập kích một cô gái, không tính là lưu manh tốt! Hơn nữa đúng vào lúc này, người trên giường bỗng phát ra vài tiếng nói mê, giống như đang nằm mộng xuân, phát ra tiếng rên rỉ ư a. Điều này thoáng cái khiến Lưu Anh Nam lửa tình thiêu đốt, hắn trực tiếp xốc chăn lên, vươn tay bóp cặp mông tròn trịa căng mọng kia…