Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 338
Lưu Anh Nam và Lăng Vân trước sau vẫn giữ nguyên tư thế khiêu vũ, nhưng bàn tay vốn nên ôm vòng eo người nữ thì sớm đã chui vào, đồng thời thành công cởi khuy cài áo ngực. Hai ngọn núi hùng vĩ nhất thời hung mãnh ập tới, ép hắn hơi khó thở.
Cho dù như thế Lăng Vân vẫn đờ đẫn, không hề có phản ứng. Nếu đổi lại ngày thường thì sớm đã nổi điên, nhưng lúc này cô chỉ biết nhảy theo tiết tấu âm nhạc, dáng người tuyệt đẹp, bước nhảy tung bay.
May mà hôm nay Lăng Vân mặc một bộ váy dày màu đen, thuộc lại trang phục dạ hội, vừa không có cổ chữ V, cũng không hở lưng, bao bọc kín kẽ, hoàn toàn không nhìn ra khuy cài đã tuột, càng không lo lộ hàng. Trước ngực còn được tô điểm bằng trang sức lóng lánh, hoàn toàn không nhìn ra. Hơn nữa ánh đèn hội trường mờ tối, đèn sân khấu lấp lóe, mọi người lại đang khiêu vũ, hoàn toàn không có ai chú ý tới họ.
Hai người cũng đang khiêu vũ, Lưu Anh Nam hoàn toàn bị Lăng Vân dắt theo điệu nhảy, cũng không tiện bóp hai ngọn núi không buông, bằng không bị người khác nhìn thấy còn tưởng là điệu nhảy mới nữa đó.
Mọi người đều đắm chịu trong khúc nhạc du dương, cánh phụ nữ thỏa sức khoe dáng người tuyệt vời của mình, dợm bước nhảy uyển chuyển, phong cách nổi bật. Còn cánh đàn ông hoàn toàn chỉ để làm nền, nhưng đàn ông cũng giống cánh phụ nữ, càng lúc càng hưng phấn, bầu không khí trong cả hội trường rất quỷ dị, không có bao nhiêu cảm giác nóng bỏng, ngược lại cảm thấy giống như sắp xảy ra chuyện đáng sợ gì đó.
Những người Tây này rốt cuộc là ai, có sức mạnh quỷ dị cùng mục đích đáng sợ như thế nào đây? Vì sao Lăng Vân giống như bị thôi miên?
Lưu Anh Nam như có cảm giác rơi vào bẫy, tuy hắn không hề sợ hãi nhưng Lăng Vân là vướng bận lớn nhất của hắn. Cho nên lúc này hắn cũng chẳng màng chiếm tiện nghi nữa, cũng không tiện sờ mó, hắn bắt đầu thử đánh thức Lăng Vân.
Nhưng cô dường như một con robot, những trình tự khác đều bị xóa, chỉ có một câu lệnh khiêu vũ, hơn nữa không hề ảnh hưởng tới động tác vũ đạo của cô, ngược lại có cảm giác hưng phấn hơn, thân thể cô mềm mại, bước nhảy nhẹ nhàng, nương theo khúc nhạc du dương hệt như chú bướm bay múa trong khóm hoa.
Lưu Anh Nam lại rất sốt ruột, cảm giác bầu không khí dường như càng lúc càng đè nén, như thể có chuyện đáng sợ gì đó sắp xảy ra vậy. Song mặc cho hắn vừa sờ vừa bóp, Lăng Vân không hề có chút phản ứng, lôi kéo hắn thỏa sức khiêu vũ.
Rumba, cha cha, Waltz… Sau khi trải qua ba điệu nhảy hoặc vui vẻ, hoặc thanh nhã, hoặc khéo léo, vũ khúc rốt cuộc ngừng lại, tiếp tục biến thành bài hát rờn rợn như mãnh quỷ hiện thân nọ. Mọi người vẫn chưa nhảy đã, đặc biệt là từng cô gái trong hội trường, toàn bộ đều dùng phong thái duyên dáng đứng thẳng, biểu diễn động tác đúng tiêu chuẩn, hệt như đang chờ giám khảo chấm điểm vậy.
Mà động tác cuối cùng của Lăng Vân là ngã vào trong ngực Lưu Anh Nam. Tay Lưu Anh Nam thuận thế đè lên ngực cô, không nhịn được ấn vào điểm gồ lên kia. Lăng Vân nhất thời rùng mình, như bị điện giật. Sau cái rùng mình, ánh mắt đờ đẫn của cô rốt cuộc khôi phục tỉnh táo, khẽ dựa vào ngực Lưu Anh Nam, thấy khuôn mặt Lưu Anh Nam gần trong gang tấc, trên khuôn mặt trắng muốt của cô dâng lên từng rặng mây đỏ, cánh môi đỏ khẽ mở, hàm răng trắng bóc, giọng nói bình tĩnh:
- Sao em lại ở trong ngực anh, khuy cài của em sao tháo ra rồi, dây đeo sao tuột ra rồi, hai đầu t* sao cứng thế?
Lưu Anh Nam đổ mồ hôi, cảm nhận của cô nàng cũng chân thật quá đi mất. Hắn vội vàng giả bộ như gặp đại địch, nhướng mắt nhíu mày, nhìn khắp xung quanh, hệt như đang ứng phó địch nhân từ muôn hướng.
Nom bộ dạng của hắn, Lăng Vân thoáng cái khẩn trương theo. Cô cũng cảm thấy lúc nãy rất kỳ quái, giống như mơ một giấc mơ, lại như đánh mất chính mình. Lại nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Lưu Anh Nam lúc này, liên tưởng tới đủ mọi việc hai người từng trải qua, lẽ nào lại gặp phải chuyện đáng sợ gì ư?
Lần này không cần Lưu Anh Nam nói nhiều, Lăng Vân tự mình chủ động nhào vào ngực hắn. Nhiều ngày không gặp, vòng tay này vẫn ấm áp, vẫn khiến người ta an tâm như thế. Song cô vẫn không nhịn được hỏi:
- Lần này rốt cuộc sẽ xuất hiện quỷ quái ra sao? Vì sao khuy cài áo ngực của em bị bung ra? Chẳng lẽ là sắc quỷ?
Lưu Anh Nam im lặng, tiếp tục giả bộ thâm trầm, ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh, bộ dạng như gặp đại địch, Lăng Vân rốt cuộc cũng ngậm miệng.
Đúng vào lúc này, tiếng nhạc hoàn toàn ngừng lại, mọi người cũng rất nhanh bình tĩnh lại từ trong trạng thái nhảy múa, có điều lại càng có vẻ hưng phấn, ai có thể nổi bật xuất sắc trong cuộc tụ hội của xã hội thượng lưu này, không thể nghi ngờ sẽ trở thành tiêu điểm trong giới. Đây là điều theo đuổi duy nhất của mỗi cô gái có tiếng tăm ở đây, giống như những cô tiểu thư nhà giàu bên Âu Mỹ kia, chỉ cần có thể khác với mọi người, không ngại lộ scandal nhiều lần.
Đám người xôn xao dần yên tĩnh lại, giống như tuyển thủ dự thi chờ kết quả đánh giá cuối cùng, nền nhạc rờn rợn lại vang lên lần nữa, tấm vải đen che ánh sáng trên nóc nhà bị kéo xuống, kỳ cảnh Song Nguyệt Đồng Thiên vẫn chấn động lòng người, ánh sáng đỏ vàng hai màu chiếu nghiêng chênh chếch, hệt như Thần quang đến từ Thiên giới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Còn có âm thanh giống như không ở đâu không có cũng vang lên:
- Các nữ sĩ xinh đẹp động lòng, các tiên sinh phong độ ngất trời, điệu nhảy tuyệt diệu của các vị đã cảm động ông trời, nhưng trong các vị có một vị nữ sĩ rực rỡ chói lọi nhất, tài năng của cô ấy đánh bật tất cả, sẽ trở thành người duy nhất có thể tắm rửa Thần quang, được chúc phúc và rửa tội trong đêm nay. Cô ấy chính là… tiểu thư Lăng Vân!
Hả? Lưu Anh Nam lập tức cảnh giác, điều này không khoa học mà. Tuy khoảng thời gian gần đây Lăng Vân luôn đi lại với khách hàng lớn người nước ngoài, thường xuyên ra vào những nơi xã giao này. Nhưng hôm nay là vũ hội hóa trang, mỗi người đều đeo mặt nạ, vì sao đối phương có thể trực tiếp điểm tên Lăng Vân trong số hàng trăm người này, hơn nữa lúc khiêu vũ ban nãy, Lăng Vân một mực bị Lưu Anh Nam giẫm chân, nhảy không hề đẹp chút nào. Bây giờ gọi Lăng Vân hơi quá khiên cưỡng, giống như cả vũ hội chỉ là một lớp ngụy trang, mục đích chính là vì để cô nổi bật nhất lúc này mà thôi.
Chứng cứ lớn nhất chính là, rất nhiều người xung quanh vô ý thức tìm kiếm mọi nơi, phụ nữ đều ăn mặc thời trang, đeo mặt nạ, hoàn toàn không cách nào xác định ai là Lăng Vân.
Đồng thời Lưu Anh Nam còn nhìn ra, cánh phụ nữ trong hội trường đều rất không vui, bởi vì với dung mạo, thân phận của Lăng Vân, vốn dĩ không cần nói ra gia thế càng đáng sợ của mình, đã có thể trở thành người nổi bật trong giới này. Sự xuất hiện của cô nhất thời khiến rất nhiều nữ đời hai, phú bà trung tuổi đâu đâu cũng có trong này vô cùng căm ghét.
Mà lúc này, Lăng Vân không ngờ lại đứng đầu, điều này khiến cánh phụ nữ hay ghen tỵ càng cực kỳ bất mãn, tiếng xì xào khắp hội trường, còn thanh âm của người phát ngôn không đâu không có kia lại nhằm vào đặc điểm thích phong độ thích thể diện của những người này:
- Hỡi các nữ sĩ tiên sinh tao nhã lại phong độ, xin các vị hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt để hoan nghênh tiểu thư Lăng Vân đi vào trong Thánh quang có được không?
Những vị được gọi là nhân sĩ thượng lưu từng tiếp thu giáo dục bậc cao này, coi trọng nhất chính là mặt mũi. Cử chỉ nhã nhặn, khí độ rộng lượng là chuẩn mực hành vi của họ, là bản thân họ tự nhận định, là điểm khác biệt lớn nhất với người bình thường.
Cho nên lúc này MC vừa nói, cho dù họ rất không nguyện ý nhưng vẫn phải vì mặt mũi mà giữ phong độ giả dối, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, khiến Lăng Vân càng thêm luống cuống.
Nhìn Song Nguyệt Đồng Thiên trên trời, bên cạnh vạn người hoan hô, Lăng Vân cũng mặc kệ khuy cài của mình bung ra, dây đeo tuột ra, hai đầu cương lên, cô túm chặt tay Lưu Anh Nam, không hề có bất kỳ niềm vui khi lấn áp mọi người, ngược lại sợ muốn chết.
Lưu Anh Nam vốn định sau khi Lăng Vân vừa tỉnh lại liền kéo cô mau chóng rời đi, nhưng với tình huống hiện tại, muốn đi đã đi không nổi rồi. Hiện tại tất cả mọi người không biết là cố ý hay vô ý, không ngờ lại tạo thành một vòng vây, vây hai người vào giữa. Lúc này nhìn lại, hội trường có chừng hơn hai trăm người, vây quanh một chỗ hệt như trận thùng sắt (sơ đồ chiến thuật 4-5-1 trong bóng đá).
- Làm sao đây? –Lăng Vân khẩn trương nói, Lưu Anh Nam còn chưa mở miệng thì đã nghe cô nàng tức giận nói:
- Vốn tưởng chỉ là một vũ hội, một việc xã giao nho nhỏ, sao bây giờ cảm giác đáng sợ như vậy, sao em lại xui xẻo như thế hả… Không đúng, mấy ngày nay em thường xuyên có kiểu xã giao như vậy, cũng chính là uống rượu, khiêu vũ, chẳng xảy ra chuyện gì cả, vì sao anh vừa xuất hiện lại luôn có chuyện đáng sợ xảy ra chứ? Rốt cuộc là em xui xẻo hay anh mang xui xẻo tới đây?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương