Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 312 : Tranh thiệt hơn vì 'bánh bao'

Thân thể Lý Đại Duy vô cùng yếu ớt, nhưng quả thật đã thực sự tỉnh lại. Tuy ánh mắt đầu tiên khi cậu ta tỉnh lại chính là tìm cô gái vừa hự hự với cậu ta, nhưng điều này đủ khiến những y tá kia khiếp sợ. Nhậm Vũ cần chính là hiệu quả này, cô mang dáng vẻ sốt ruột sờ mạch đập của Lý Đại Duy, lo lắng hô về phía những y tá nọ: - Mau, mau đi gọi viện trưởng, chủ nhiệm cùng chuyên gia thần kinh khoa nội khoa ngoại, chuyên gia tim mạch nội ngoại tới đây, mời họ cùng nhau hội chẩn, đây là kỳ tích của y học! Vài cô y tá hoảng hốt chạy tới, lại vội vã chạy đi. Khoảnh khắc này, Nhậm Vũ hưng phấn nắm chặt tay, thời khắc báo thù rửa hận sắp tới rồi. Nhưng Lý Đại Duy lại chẳng quan tâm những việc này, cậu ta kéo tay Lưu Anh Nam, yếu ớt hỏi: - Tiểu Linh, Tiểu Linh của em đi đâu rồi? - Tiểu Linh là bạn gái cậu à? –Lưu Anh Nam hỏi. - Cô ấy là người em yêu suốt cả cuộc đời. –Lý Đại Duy hai má gày đét, hốc mắt hõm sâu, vành mắt tím đen, bộ dạng như sắp gần đất xa trời, nhưng vừa nhắc tới Tiểu Linh thì lập tức hai mắt tỏa sáng, phấn chấn gấp trăm lần. - Tiểu Linh chính là cô gái vừa xxx với cậu à? –Lưu Anh Nam hỏi. - Đúng thế, cô ấy là người dịu dàng nhất, xinh đẹp nhất em từng gặp, cũng là người hiểu em nhất, thương em nhất. –Lý Đại Duy kiên định nói, từ trong mắt cậu ta có thể nhìn thấy tình ý nồng đậm. Không khác biệt lắm với dự đoán của Lưu Anh Nam. Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Lưu Anh Nam nhìn vẻ mặt kích động của Nhậm Vũ, do căng thẳng mà hô hấp hơi dồn dập, bộ ngực nhấp nhô không thôi, giống như hai chiếc bánh bao lớn muốn vọt khỏi lồng hấp. Chỉ dựa vào cặp "bánh bao" này, Lưu Anh Nam cũng muốn tranh thiệt hơn cho Nhậm Vũ. Khóe miệng hắn dâng lên nụ cười quỷ dị, cúi người xuống, thì thầm bên tai Lý Đại Duy: - Cậu muốn tìm bạn gái của cậu, thì trước tiên phải giúp bạn gái của tôi đã… Đúng lúc Lưu Anh Nam vừa nói xong, một đám người vô cùng lo lắng xông vào, có nam có nữ, toàn bộ đều khoác bloose trắng, trước ngực đeo phù hiệu công tác, có chủ nhiệm nội khoa, có chuyên gia ngoại khoa, chuyên gia não khoa, giáo sư khoa thần kinh, trên mặt ai nấy đều dăng đầy vẻ không thể tin nổi. Họ vừa vào cửa Nhậm Vũ đã vội vàng nói: - Các vị giáo sư, chuyên gia, các vị cuối cùng đã tới rồi, mau tới xem qua người bệnh này, vốn dĩ các vị đã chẩn đoán cậu ta là người thực vật, nhưng lúc nãy cậu ta đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa ý thức tỉnh táo. Về phương diện này tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả, vẫn mong chư vị tới chẩn đoán xem. Tuy Nhậm Vũ nói như thế nhưng ai cũng có thể nhìn ra vẻ đắc ý và khinh thường bọn họ trong mắt cô. Những chuyên gia này ai ai đều vẻ mặt cay đắng, thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Nhậm Vũ, từng người luân phiên làm kiểm tra cho Lý Đại Duy, đồng thời đưa ra một kết quả, không chỉ trong giới y học, đồng thời cũng áp dụng vào các giới trong nước, một câu trả lời có sức thuyết phục nhất: - Tôi chỉ có thể nói đây là một kỳ tích, các vị thích tin hay không thì tùy, tóm lại tôi tin. Tất cả các chuyên gia trăm miệng một lời, nhất thời khiến Lưu Anh Nam cảm thấy dường như càng làm cho Nhậm Vũ khinh thường hơn. Lúc ấy các vị không chẩn đoán ra căn bệnh, thấy người bệnh không tỉnh lại thì nói người ta là người thực vật, bây giờ người ta tỉnh lại rồi thì nói thẳng thành kỳ tích. Có loại người như các vị, kỳ tích mỗi ngày đều phát sinh. Ngay khi rất nhiều chuyên gia nhất trí xác định chuyện này là kỳ tích thì Lý Đại Duy bỗng mở miệng: - Bác sĩ Nhậm, cảm ơn, cảm ơn ngài đã cứu mạng tôi, thực sự rất cảm ơn ngài, thực ra lúc tôi hôn mê vẫn một mực biết rằng ngài không buông bỏ tôi, y đức của ngài khiến tôi cảm động, y thuật của ngài càng khiến tôi khâm phục. - Y thuật? –Cả đám chuyên gia nghi hoặc nói. Họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Lý Đại Duy mắc bệnh gì, Nhậm Vũ đã chữa trị thế nào. Song Nhậm Vũ bây giờ cũng hoàn toàn mù tịt, thấy Lý Đại Duy vô ý liếc qua Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam thầm gật đầu, cô chợt hiểu ra, thì ra là hắn đang giở trò. Chỉ nghe Lý Đại Duy nói: - Thực ra từ nhỏ tôi một mực mắc các chứng tắc xung mạch thần kinh, động mạch chùy chảy ngược, thần kinh lệch vị, giờ giờ phút phút đều có nguy hiểm tính mạng, từng có chuyên gia nước ngoài chẩn đoán nói tôi sống không quá 23 tuổi, còn nói một khi tôi bệnh thì sẽ rơi vào hôn mê sau, sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại… - Nào ngờ, căn bệnh quỷ dị lại đáng sợ của tôi, khiến vô số chuyên gia uy tín nước ngoài đều bó tay, mà bác sĩ Nhậm lại dùng y đức cao thượng, y thuật cao siêu cứu lại tính mạng tôi. Thực sự rất cảm ơn ngài. - Chuyên gia nước ngoài? –Một y tá trung tuổi trong đám người lạnh giọng nói: - Cậu chẳng phải là tên họa sĩ nghèo ngay cả tiền thuê nhà cũng không trả nổi sao? Lý Đại Duy ngước mắt, lạnh lùng liếc hắn ta một cái: - Họa sĩ nghèo không trả nổi tiền thuê nhà? Hừ, đó là chuyện một tháng trước rồi. Vào nửa tháng trước, một nhà buôn tranh lớn nhất nước Pháp tới thủ đô tham gia một cuộc triển lãm tranh cấp quốc tế. Vị nhà buôn ấy đáp ứng lời mời của một họa sĩ tới thành phố ngắm cảnh, vừa hay nhìn thấy tranh của tôi. Vị nhà buôn tranh này rất tán thưởng tài hoa của tôi, không chỉ mua vài tác phẩm của tôi với giá cao, còn ký một hợp đồng sáng tác với tôi… Nói xong Lý Đại Duy run rẩy vươn tay từ trong chăn ra, trong tay cầm một chiếc thẻ ngân hàng, đó là một chiếc thẻ màu bạch kim, bên trên là tên ngân hàng, chính giữa không có số tài khoản, chỉ có chữ thẻ khách hàng vip. Thực ra thứ này rất thường gặp, chỉ cần tài khoản này gửi 50 vạn là có thể nhận được đãi ngộ khách vip, đây là lần trước Lưu Anh Nam giúp vị quản đốc tự sát kia trả tám mươi vạn tiền lương cho công nhân, hiện bên trong sớm đã sạch bách, nhưng vẫn rất có giá trị, ít nhất có thể gạt người. Giờ cầm trong tay Lý Đại Duy, cậu ta run rẩy đưa về phía Nhậm Vũ nói: - Bác sĩ Nhậm, ơn cứu mạng không gì báo đáp nổi, trong chiếc thẻ này có năm mươi vạn, cứ coi như chút tâm ý nho nhỏ của tôi đi. Nhậm Vũ hào phóng vươn tay ra, đón lấy chiếc thẻ lấp lóe hào quang rực rỡ, đám chuyên gia bên cạnh toàn bộ đều trợn tròn mắt… Năm mươi vạn đó, con số lớn như thế, cho dù là chuyên gia cũng chưa từng được nhận lì xì lớn như vậy. Trong nháy mắt, lập tức có người bắt đầu suy xét, tố cáo Nhậm Vũ nhận lì xì. Tuy quốc gia có ba lệnh năm điều, bác sĩ không thể nhận lì xì, nhưng bác sĩ nào không phải ngày ngày thấy lì xì chứ, nhất là bác sĩ giải phẫu và bác sĩ gây mê trong phòng phẫu thuật. Chỉ có điều, trong tình huống thông thường đều là người bệnh đưa trước khi phẫu thuật, hoặc trong quá trình chữa trị, người nhà bệnh nhân vì an tâm, vì lôi kéo quan hệ với bác sĩ, vì để bác sĩ tận tâm hơn mới đưa lì xì, có ý có tứ. Còn chưa từng thấy người bệnh nào được chữa khỏi, bình phục, sau đó mới đưa lì xì. Gửi mặt thưởng vàng xem như có lương tâm, nhưng còn phải có phóng viên ở hiện trường. Bây giờ chuyện qua cầu rút ván đâu đâu cũng có, huống hồ là quan hệ phức tạp giữa bệnh nhân - bác sĩ. Cho nên, Lý Đại Duy được chữa khỏi mới đưa tiền cũng không tính là đưa lì xì, chỉ có thể xem như một kiểu tạ ơn. Tuy có người lòng mang ý xấu, nhưng Lý Đại Duy lại nói: - Bác sĩ Nhậm, tôi biết mấy ngày nay tiền viện phí của tôi đều là ngài ứng ra, cho nên tiền này ngài bất kể thế nào cũng phải thu lại, nếu không đủ tôi vẫn còn có, nếu hơn thì coi như tính lãi! Lời này vừa ra khỏi miệng, những người không mang ý tốt, chuẩn bị tố cáo Nhậm Vũ lập tức nghẹn họng. Vào thời đại vô cảm ngày nay, một bác sĩ sẵn sàng vì một người bệnh nghèo túng, không thân không thích ứng tiền viện phí, thưởng cho cô ấy như thế nào cũng không hề quá đáng…