Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 255 : Anh hạnh phúc không?

Người vào lúc ngỡ ngàng dễ suy nghĩ lung tung nhất, ví dụ như ngày hôm trước lãnh đạo nói cho bạn biết, ngày mai đến phòng làm việc một chuyến. Trong ngày này bạn sẽ nghĩ ngợi lung tung, lãnh đạo gọi bạn rốt cuộc có việc gì, là khai trừ hay tăng lương. Bạn gái gửi tin nhắn cho bạn: em có một việc vui nói cho anh, bạn sẽ nghĩ, rốt cuộc là cha mẹ bạn gái đồng ý gả cô ấy cho mình, hơn nữa không đòi nhà cửa xe cộ, hay bạn gái mang thai ngoài ý muốn đây? Lưu Anh Nam cũng tương tự vậy, nghĩ ngợi lung tung đầy đầu, vội vàng mặc quần áo, lại vứt bỏ ý nghĩ nhóm lò, ra cửa gọi một chiếc taxi, đi thẳng tới trung tâm thành phố. Đang đi ở trên đường Lưu Anh Nam cảm giác được một hơi thở không bình thường, người trên đường đi lại vội vàng. Con đường vốn dĩ xe cộ chen lấn mà nay ô tô như bốc hơi sạch, nhưng ở trung tâm thành phố lại nhìn thấy cảnh dòng người tấp nập, đi đầy đường, chen chúc nhau hệt như sóng biển dữ dội vậy. Đây rốt cuộc là thế nào? Cảm giác giống như người trong toàn thành phố đều tập trung ở đây, lẽ nào có hoạt động giảm giá lớn gì ư? Chẳng lẽ lại sắp cướp muối? Lưu Anh Nam xuống xe, từ bên ít người đi vào khu trung tâm đường đi bộ, vài chục vạn người tụ tập, nhưng nơi đây rất nhiều cửa tiệm lại đều đóng cửa ngừng kinh doanh, cửa sắt đóng chặt, lẽ nào không phải cướp muối mà là cước bóc? Khu trung tâm đường đi bộ vốn dòng người đông đúc lúc này rất lắng tiếng, chỉ có hai ba người lượn lờ như du hồn dã quỷ, đồng thời Lưu Anh Nam cũng tìm được Hồng Hà trên con đường vắng vẻ. Cô mặc một bộ đồ trung tính màu đen, lộ vẻ tri thưc lại lão luyện, tóc ngắn ngang tai, anh khí bừng bừng, chỉ là vẻ mặt hơi uể oải, trong tay cầm micro, đằng sau có một người đàn ông đi theo, trên vai vác camera. Hai người ở trên đường, thấy người liền ngăn lại, Hồng Hà cười theo kiểu máy móc, giọng điệu lạnh lùng hỏi: - Chào bạn, chúng tôi là đài truyền hình thành phố, có thể hỏi bạn một câu được không? Hồng Hà rất chuyên nghiệp, hầu như mỗi người đi ngang qua người cô đều ngăn lại, hỏi lễ phép. Chỉ là người nước ta luôn khiêm tốn, vốn không có thói quen đối mặt với ống kính, rất nhiều người đều từ chối lời mời của cô. Cuối cùng rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể ngăn người, hỏi thẳng: - Xin hỏi tiên sinh, hiện tại anh cảm thấy hạnh phúc không? Nghe thấy câu hỏi của cô Lưu Anh Nam suýt ngã sấp. Câu hỏi này giờ đã từ giới truyền thông tối cao lan tràn xuống truyền thông trong vùng rồi ư? Chàng thanh niên bị Hồng Hà và nhiếp ảnh gia ngăn lại tức giận nói: - Tôi chẳng phải tên Phúc, cũng chẳng họ Hạnh. Chàng thanh niên hất tay rời đi, Lưu Anh Nam Hồng Hà mặt đầy vẻ chán ngán. Lúc này, một ông cụ đi ngang người cô, Hồng Hà mừng rỡ, ngay cả nhìn đều không nhìn kỹ, lập tức kéo ông cụ hỏi: - Cụ ơi, xin hỏi ngài cảm thấy hiện tại cuộc sống hạnh phúc hay không?Ông cụ mặc áo gai xỉn màu, quần kaki, một đôi giày vải vừa cũ vừa rách, trong tay còn cầm chai nước vừa nhặt trên đất. Ông cụ mắt đục ngầu, trên mặt trải đầy nếp nhăn, bộ dạng sắp gần đất xa trời, vô cùng thê thảm. Lúc này Hồng Hà mới nhìn rõ, trên trán lấm tấm mồ hôi, may mà nhiếp ảnh gia tỉnh táo, lập tức tắt camera, nhưng ống kính vẫn chĩa vào ông cụ.Ông cụ nhìn vào ống kính, lại liếc qua Hồng Hà, thanh âm khàn khàn hỏi ngược lại: - Cô bé ơi, hồi nhỏ tôi từng trải qua chiến tranh, thiếu niên trải qua nạn đói, trung niên trải qua thay đổi chế độ xã hội, tuổi già không tiền khám bệnh. Nhưng cho dù như thế, tôi vẫn sống, không bị chết lạnh, chết đói, không bị người đánh chết, cũng chẳng bị xe đâm, trong nhà còn có một căn phòng có thể che mưa chắn gió chưa bị dỡ xuống. Cháu nói xem, tôi hạnh phúc không? Hồng Hà thoáng cái im lặng, cầm micro đứng im bất động. Ông cụ mỉm cười với cô, ngồi xuống nhặt một chiếc chai nhựa rỗng bên chân cô, thân thể lọm khọm dần biến mất ở góc rẽ. - Chị Hà, chúng ta còn phỏng vấn nữa không? –Rất lâu, nhiếp ảnh gia vác máy móc đã thấm mệt, không nhịn được hỏi Hồng Hà đang hóa đá. Hồng Hà lúc này mới hồi hồn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Không phóng vấn thì làm gì đây? Đây là nhiệm vụ đài giao cho chúng ta, nói là muốn theo sát bước chân của truyền thông quốc gia, sau này chúng ta cũng phải xuống tận khu dân nghèo, phỏng vấn tầng lớp nghèo hèn. - Nhưng vốn dĩ không có ai sẵn lòng nhận phỏng vấn. Cho dù có người chịu phỏng vấn, họ nói gì chúng ta cũng không thể truyền ra được. –Nhiếp ảnh gia chán nản nói. Đây chính là sự bất đắc dĩ trong lòng tất cả giới truyền thông: - Chị Hà, hôm nay chúng ta ngay cả một người phỏng vấn đúng nghĩa cũng không có, buổi tối trong đài còn cho chúng ta thời gian, phải phát sóng trong thời sự buổi tối nữa đó. - Không sao, tôi đã gọi viện binh, anh ấy rất nhanh sẽ tới thôi. –Hồng Hà chán nản nói. Cô luôn lấy thân phận một phóng viên chân chính để đốc thúc mình, theo đuổi sự thật, truyền đạt chân thực cho mỗi một người, chưa bao giờ từng nghĩ tới giở trò bịp bợm. Nếu ngay cả tin tức đều làm giả, vậy còn có gì không thể làm giả nữa đây. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://Nhưng hôm nay, cô chán nản muôn vàn, vì tuyên truyền nội dung tích cực, cũng vì hoàn thành nhiệm vụ trong đài truyền đạt, cô không có cách nào khác đành gọi Lưu Anh Nam tới. Song chỉ là vì nhờ Lưu Anh Nam nhận phỏng vấn, không hề tận lực chuẩn bị câu từ cho hắn, cho hắn có gì nói đó là được. Bởi vì trong mắt cô, cuộc sống của Lưu Anh Nam hẳn là hạnh phúc, đặc biệt là sau nụ hôn hẹn thề với mình, có bạn gái xinh đẹp như thế, khẳng định là hạnh phúc. Đúng lúc này Hồng Hà nhìn thấy Lưu Anh Nam, trên khuôn mặt buồn rầu kia nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng túm Lưu Anh Nam tới, ngay cả thăm hỏi đều lược bỏ, túm thẳng hắn tới trước camera, ra hiệu cho nhiếp ảnh gia mở máy. Cô nhìn vào Lưu Anh Nam, trên mặt mang theo nụ cười nghề nghiệp nói: - Chào tiên sinh, rất vui khi anh chịu phỏng vấn với chúng tôi, tôi chỉ có một câu hỏi, anh hạnh phúc không? Hồng Hà cười hì hì nhìn Lưu Anh Nam, khuôn mặt hơi đỏ, đôi mắt quyến rũ khá xa lạ như nước triều ập về phía hắn, Lưu Anh Nam nhìn mà mềm nhũn cả người. Ý đồ của Hồng Hà rất rõ ràng, anh có bạn gái xinh đẹp như vậy, anh dám nói anh không hạnh phúc sao? Nhưng Hồng Hà không hiểu yêu cầu của đàn ông lắm, bạn gái xinh đẹp đương nhiên là tốt nhưng bây giờ sau khi kết hôn muốn nói ly hôn là ly hôn cơ mà, huống hồ là mới kết đôi, một ngày không xxx, thì chưa thể xem là tình lữ. Lưu Anh Nam biết dụng ý của Hồng Hà, từ trong ánh mắt của cô đều có thể nhìn ra, từng làn xuân thủy ấy khiến người ta tim đập không thôi. Mà Lưu Anh Nam cũng không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhất là không biết nên cầu ái, bày tỏ ý nghĩ muốn xxx một cách bức thiết như thế nào. Hắn tiện thể mượn cơ hội nói: - Tôi là người độc thân. Hồng Hà ngớ ra, nhíu mày lặp lại: - Tiên sinh, tôi hỏi anh cảm thấy cuộc sống của bản thân anh có hạnh phúc không? Lưu Anh Nam cũng trịnh trọng nói: - Tôi là một kẻ độc thân, tôi cũng không có tình, nào có dục chứ! - Dừng… Hồng Hà bừng bừng tức giận, ra hiệu cho nhiếp ảnh gia ngừng quay, túm Lưu Anh Nam sang bên, hung ác nói: - Anh có ý gì? - Ăn ngay nói thật thôi mà! –Lưu Anh Nam vô tội xòe tay. - Anh nói đó là lời thật ư? Anh là độc thân sao? –Hồng Hà cắn đôi môi đỏ ép hỏi. Sở dĩ làm ra động tác này chính là muốn khơi sự chú ý của hắn. Tuy việc đã trôi qua rất nhiều ngày nhưng môi Hồng Hà vẫn còn hơi sưng, đều hôn thành như vậy rồi, còn dám nói là độc thân. Lưu Anh Nam vẫn kiên trì với lý lẽ của mình: - Không có tình thì dục đâu ra?