Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 250 : Thiếu niên bi thảm
Không biết từ khi nào, mọi người coi "báo ứng" thành một lời nguyền vào lúc không thể làm gì nổi. Đặc biệt là lúc dân đen bị người có quyền có thế ức hiếp, dân đen không thể làm được trò trống gì, chỉ có thể dựa vào thần quỷ trời xanh trong tối tăm, thông thường đều sẽ nói:
- Cứ để hắn ta đắc ý đi, sớm muộn sẽ gặp báo ứng!
Thực ra nhân quả báo ứng thật sự tồn tại, anh giai Thiên Đạo cũng là lãnh đạo thích tuân theo ý dân nhất. Đương nhiên, anh giai Thiên Đạo cũng không vì lời nguyền rủa của một ai đó mà giáng xuống trừng phạt.
Giống như mấy vị giáo viên vô lương tâm trong miệng Lâm Vĩnh Thái kia, họ chắc chắn gặp phải báo ứng, bằng không sẽ chẳng tử vong mang tính bộc phát tập trung trên quy mô lớn. Đương nhiên họ cũng chẳng phải vì gián tiếp hại chết Lâm Vĩnh Thái mà gặp báo ứng, họ dám hạ nhục trước mặt mọi người, đánh đập Lâm Vĩnh Thái, vậy Lâm Vĩnh Thái chắc chắn không phải học sinh đầu tiên cũng không phải học sinh cuối cùng bị họ đánh mắng. Họ thu phí lung tung, ép học sinh học thêm, việc dùng giáo dục kiếm lời bỏ túi riêng táng tận lương tâm này, vốn dĩ nên gặp báo ứng.
Song Lưu Anh Nam không hề nói toạc ra, cứ để Mục Tuyết tưởng là Lâm Vĩnh Thái hóa thành lệ quỷ hại chết những người đó cho xong. Điều này cũng là một lời cảnh cáo và uy hiếp với cô, dạy học trồng người là bổn phận của giáo viên, lĩnh lương theo tháng, hưởng thụ đãi ngộ của cán bộ, hằng năm có nghỉ hè nghỉ đông. Đây là sự báo đáp với giáo viên, nếu họ có trách nhiệm và cống hiến sức lực, lúc được đáp lại càng phải biết thỏa mãn.
Mục Tuyết quả thật rất sợ hãi, không dám nói điều gì, thậm chí tấm lòng giáo viên lại lần nữa bị dao động.
Thực ra bây giờ việc giáo viên đánh mắng học sinh đã ít khi xảy ra. Đây đều là vì pháp luật đang không ngừng hoàn thiện, được tạo thành sau khi đề cao ý thức pháp luật của quần chúng nhân dân. Nào là bảo vệ người vị thành niên, phương pháp giáo dục, quy định nhà giáo, đều có sức quản thúc nhất định với những kiểu hành vi vô lương tâm này.
- Cho dù những giáo viên vô lương tâm này xử phạt về thể xác với cậu, và cả điều kiện gia đình cậu không tốt, hoàn toàn có thể nói cho lãnh đạo trường, thậm chí đi các ngành cao hơn phản ánh tình hình. Cậu hà tất phải tìm chết một cách cực đoan thế chứ? –Cho dù kẻ ác đã bị trừng phạt, tìm được báo ứng nên có nhưng Lưu Anh Nam vẫn cảm thấy đáng tiếc cho Lâm Vĩnh Thái còn trẻ mà đã tự sát, mất đi sinh mạng đáng quý. Vả lại còn là treo cổ chết, tướng chết là thê thảm đến vậy.
Lâm Vĩnh Thái đương nhiên cũng cảm thấy việc mình làm quá dại, vì thế cũng hối hận không thôi, nhưng chuyện vẫn còn lâu mới kết thúc. Lúc ấy cậu ta trở về nói những việc này cho cha mẹ biết, cho dù điều kiện trong nhà họ rất kém, cha lại ốm đau trên giường nhưng tình thương của cha mẹ với con cái không hề thua kém những bậc phụ huynh khác.
Cho nên hôm sau cả nhà họ cùng nhau tới trường học, trực tiếp tìm lãnh đạo trường phản ứng lại việc con trai bị giáo viên đánh mắng, nhưng lãnh đạo trường chẳng những không giải quyết vấn đề ngay tức khắc, ngược lại ra sức chối đẩy trách nhiệm, thậm chí giả ngây giả ngô, muốn ém chuyện này đi.
Nhưng cha mẹ Lâm Vĩnh Thái không chịu buông tha, cuối cùng hiệu trưởng tức giận, không ngờ gọi xã hội đen tới đả thương cha mẹ Lâm Vĩnh Thái. Sau đó cha mẹ Lâm Vĩnh Thái báo cảnh sát nhưng kết quả không làm được gì, phản ứng lại với bộ ngành chủ quản bên trên, kết quả không ai thụ lý, quả thực là kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay. Text được lấy tại https://Việc này đã kích thích Lâm Vĩnh Thái rất lớn, song cậu ta vẫn biết cách minh oan cùi bắp duy nhất, đó chính là lên mạng kêu gọi, kết quả việc càng đáng buồn hơn đã xảy ra. Cho dù cậu đã kể lại sự việc một cách chân thực, nhưng bị tiêu hủy bởi một câu "không ảnh không chân tướng". Đương nhiên sự việc vẫn khơi lên sự chú ý nhất định, ít nhất một tờ báo trong thành phố đã từng liên hệ với cậu, song vẫn bảo cậu đưa ra chứng cứ trực quan hơn hữu hiệu hơn, tờ báo đó sẵn sàng giúp cậu minh oan.
Sau đó Lâm Vĩnh Thái tìm tới rất nhiều bạn cùng lớp của mình, họ đều tận mắt chứng kiến cảnh Lâm Vĩnh Thái bị làm nhục, đánh đập, thậm chí đá vào chỗ kín. Nhưng khi cậu tìm thấy các bạn học thì lại phát hiện, đám bạn học giống như mất trí nhớ tập thể vậy, không có một ai giúp cậu làm chứng, thậm chí còn chịu sự cười nhạo của bạn học thêm một lần nữa.
Việc này đừng nói Lâm Vĩnh Thái chịu đả kích, ngay cả Lưu Anh Nam đều cảm thấy căm tức trong lòng. Bây giờ rất nhiều đứa trẻ đều quá thờ ơ, tâm tính "tự quét tuyết trước cửa" của người trong nước được kế thừa và phát huy rất tốt, lại quên mất điển cố môi hở răng lạnh, thỏ chết cáo thương.
Trên xe bus nhìn thấy kẻ trộm đang trộm ví tiền người khác, hôm nay bạn nhìn thấy bạn không lên tiếng, ngày mai có người trộm ví tiền của bạn thì người khác tương tự cũng không lên tiếng. Cứ như vậy mãi, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Lâm Vĩnh Thái hoàn toàn buông xuôi, bản thân cậu chịu nhục còn có thể nhẫn nhịn, nhưng cậu không nhẫn tâm để cha mẹ cũng chịu nhục theo, nhất định phải đòi lại công bằng, ít nhất phải làm rõ chân tướng.
Cho nên cậu liên hệ với tòa soạn sẵn sàng đưa tin kia, hẹn sẵn thời gian với họ, bảo họ đúng mấy giờ mấy phút xuất hiện ở nơi nào, nhất định sẽ có tấm màn đen liên quan tới trường học được họ đưa ra ngoài ánh sáng.
Sau khi hẹn sẵn thời gian địa điểm, Lâm Vĩnh Thái kiên định đi vào căn phòng hiện tại này. Lúc ấy nơi đây vẫn chỉ là một tòa nhà bán thành phẩm đang thi công, thậm chí nóc nhà vẫn chưa xây. Khi đó lại là buổi tối, về cơ bản không có ai để ý tới Lâm Vĩnh Thái đi vào mà không trở ra…
Cậu vì chứng minh lời mình, vì đòi lại công bằng, vì cha mẹ mình, cậu quyết tâm vứt bỏ tính mạng thanh xuân của mình. Thời điểm đó người phóng viên của tòa soạn kia quả thật chạy tới, cũng chụp được cảnh cậu treo cổ, chỉ là khi phóng viên sắp ra khỏi cửa thì gặp lãnh đạo trường học.
Trên mặt báo ngày hôm sau quả thật xuất hiện tin tức liên quan tới Lâm Vĩnh Thái. Chỉ có điều nội dung lại là: một học sinh ngang bướng, hư hỏng thành tính, dưới tình huống phía nhà trường ra lệnh cấm vẫn tự đi vào công trường đang thi công chơi ú tim, bất hạnh gặp chuyện không may mà bỏ mình. Phía nhà trường nhắc nhở các học sinh hãy tuân thủ nội quy trường học, nghiêm khắc ước thúc bản thân, hô hào phụ huynh học sinh phối hợp với phía nhà trường làm tốt công tác bồi dưỡng trẻ nhỏ…
Lâm Vĩnh Thái chảy nước mắt máu, bi phẫn kể lại hết cảnh ngộ của mình, Lưu Anh Nam nghe mà căm phẫn sục sôi, ngay cả Mục Tuyết đều cảm thấy lạnh lòng và trơ trẽn thay cho những giáo viên viên chức vô lương tâm, thậm chí cả trường học này.
- Cậu em à, tôi rất thông cảm cho cảnh ngộ của cậu, cũng rất căm hận một số kẻ táng tận lương tâm nào kia. Nhưng cậu chỉ vì những việc này mà vứt bỏ tính mạng thanh xuân của mình, tôi vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cậu. Song, cậu vì có thể chứng minh bản thân, vì đòi lại công bằng cho cha mẹ, phần hiếu nghĩa này khiến người ta khâm phục, tin rằng kiếp sau đầu thai nhất định sẽ có số phận tốt. –Lưu Anh Nam nói.
Hắn đang muốn tiếp tục khuyên bảo, tranh thủ mau chóng dẫn nó đi Địa Phủ, thì Lâm Vĩnh Thái bỗng gãi đầu, trên khuôn mặt Quỷ Treo Cổ tím tái kia xuất hiện một tia phẫn nộ. Nó mở miệng nói:
- Thực ra những thứ này chẳng qua chỉ là một phần nguyên nhân trong đó. Sở dĩ em tự sát, chủ yếu nhất là vì giáo viên nói em ngốc, nói em dốt, hơn nữa còn là tất cả giáo viên các môn đều nói như vậy, em không cam lòng… Đúng, thành tích của em không tốt, em quả thật không phải mẫu người đọc sách, nhưng ai nói người có thành tích thi tốt chắc chắn là người thông minh, mà người thành tích kém chính là ngu ngốc dốt nát chứ? Là ai khiến thành tích thi thố trở thành tiêu chuẩn đánh giá chỉ số thông minh? Tuy em thích xem một ít anime nhưng em không cảm thấy đó chỉ là giải trí ngoài giờ học, từ trong đó em cũng có thể học được rất nhiều tri thức. Ví dụ như, một căn phòng đang trong quá trình xây dựng, dưới tình huống trong phòng không có thứ gì, càng không có xà nhà, em lại có thể treo mình lên. Nếu người ngoài nhìn vào, cảm giác đầu tiên tuyệt đối sẽ cho rằng em là bị người bóp cổ mưu sát, mà em còn có thể biến hiện trường mưu sát thành tự sát. Những thứ này trên sách không thể học được, em cho rằng đều là tri thức, em có thể chứng minh trí khôn của em.
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương