Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 230 : Sống lại trá hình

Lưu Anh Nam vốn muốn tìm tên béo trọc đầu tiếp tục thăm dò thêm ít tin tức, rất hiển nhiên, y và đạo sĩ lôi thôi giống nhau, đều thuộc loại kỳ nhân dị sĩ, thế ngoại cao nhân. Song họ từng cùng nhau tranh đoạt sư thái, điều này chứng tỏ, thế ngoại cao nhân cũng là người. Chỉ có điều đạo sĩ kia điên điên khùng khùng, còn chơi trò nuôi dưỡng mỹ thiếu nữ. Mà tên béo trọc hoàn toàn chính là một chú hai bụng đầy oán trách đang mắc căn bệnh thời trung niên. Lời của họ đương nhiên Lưu Anh Nam sẽ không tin hoàn toàn, nhưng lại không thể không tin. Hơn nữa có một điểm quan trọng nhất, họ đều coi Lưu Anh Nam thành đồng loại, điều này chứng tỏ họ nhìn ra điểm khác với người thường của Lưu Anh Nam. Nhất là đạo sĩ lôi thôi kia, càng có khả năng chính là người thúc đẩy hắn trở thành nhân viên thời vụ Địa Phủ. Nhất thời trong đầu Lưu Anh Nam xuất hiện rất nhiều nghi vấn. Có lẽ ngày tháng sung sướng ăn no chờ chết, sau khi chết chuyển sang chính thức trước đây sắp một đi không trở lại rồi, một thế cục đáng sợ sắp xảy đến. Lưu Anh Nam còn định tìm tên béo hỏi qua tình hình cụ thể, nhưng tên béo lại lén lút chuồn ra ngoài với phó quản đốc. Trong tay phó quản đốc xách hai bao tải to, lúc đi ra còn không cẩn thận rơi một bao, lộ ra từng tệp giấy tiền đỏ thẫm ở bên trong. Lưu Anh Nam thậm chí có thể ngửi thấy mùi giấy tiền. Đây chính là cuộc sống mà thế ngoại cao nhân hằng theo đuổi, đạo sĩ lôi thôi đi khắp nơi tìm kiếm đồ cổ tranh gốc, thậm chí không tiếc thông ass xác ướp, y nói là vì chế tạo pháp bảo quỷ khí, còn cụ thể làm gì ai cũng không biết. Còn tên béo trọc đầu này, giúp người xua thi, tổ chức đám cưới âm cho người ta, kiếm bộn tiền… Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Song, so sánh với pháp bảo quỷ khí gì kia, Lưu Anh Nam cảm thấy uy lực của giấy tiền còn lớn hơn, có tiền có thể sai sử ma quỷ mà! Cái gọi là pháp bảo quỷ khí, trên người Lưu Anh Nam có không ít, nhưng món đó cũng không thể ăn… Ngay khi hắn suy nghĩ miên man, tên béo giao dịch với phó quản đốc thì đám cưới âm trong sân vẫn đang tiến hành vô cùng sôi nổi. Hai cỗ cương thi, một người vừa chết, một người đã chết khô hàng trăm năm, xem như là hôn lễ vượt thời gian. Thân thể họ cứng đờ không thể bái thiên địa, cho nên có ý nghĩa rất đặc biệt. Đồng thời ở trong sân dựng lên hai bàn thờ, hai bát hương đồng xanh không biết truyền xuống từ đời nào xuống, do hai người cùng nhau châm ba nén hương, chia ra đặt vào trong bát hương của riêng mỗi người. Nếu khói hương bay ra có thể hòa quyện với nhau, sáu nén hương có thể song song cháy hết thì chứng minh họ có duyên, linh hồn đã tiếp nhận lẫn nhau, kết thúc hôn lễ có thể vào động phòng. Cùng lúc đó, người trong cả thôn đều tập trung một chỗ, dưới sự chỉ huy thống nhất của một người già, mọi người trăm miệng một lời đọc lời chúc hôn lễ đã truyền thừa từ ngày xưa cho đến tận bây giờ: - Khi chim én vui mừng ngày hoàng đạo, uyên ương đẹp đôi, mai đỏ cỏ thơm kết liền cành, cỏ cây vĩnh kết thành phu thê… Vợ chồng hòa hợp, anh em hòa thuận, nhà cửa gọn gàng, tiền bạc sung túc, cha mẹ vui mừng… Từng đoạn họ nói dường như trước sau không ăn khớp, nhưng mỗi câu đều là lời chúc tân hôn. Lưu Anh Nam trợn tròn mắt nhìn lửa linh hồn trong Thiên Linh Cái của cương thi quản đốc càng cháy càng vượng, giống như sắp tìm về linh hồn mượn xác sống lại thật vậy, song… Lưu Anh Nam rất nhanh phát hiện, linh hồn của anh ta đang đổi màu. Vốn dĩ là ánh lửa màu vàng nhạt, không ngờ từng chút từng chút biến thành màu đỏ thẫm, đỏ thẫm cũng càng lúc càng rực rỡ. Mà nữ thi trăm năm bên cạnh anh ta thì hoàn toàn khác hẳn, lửa linh hồn trong Thiên Linh Cái càng lúc càng nhỏ, hệt như tùy lúc đều có thể tắt ngúm. Lưu Anh Nam rốt cuộc phản ứng lại. Đây vốn dĩ không phải lửa linh hồn, mà là oán niệm! - Đừng hò nữa, các người ngậm miệng hết cho tôi! –Hắn bỗng nhảy phắt ra hét to về phía mọi người. Nếu cứ để mặc họ chúc mừng hôn lễ tiếp thì hậu quả sẽ khó có thể tưởng tượng nổi. Quản đốc vốn cả đời chưa lập gia đình, lòng có oán niệm, lúc này còn một hơi tử khí chưa tan, lại nghe những lời chúc hôn lễ này tự nhiên sẽ gia tăng oán niệm của anh ta. Xác chết vùng dậy đã nghiêm trọng lắm rồi, nếu lại biến thành thi quỷ thì còn phiền phức nữa. Nhưng Lưu Anh Nam biết rõ, người khác lại không biết, ngược lại họ đã coi cương thi như thần linh, đám cưới âm của cương thi là việc vui của cả thôn, họ chẳng những mặc xác Lưu Anh Nam, ngược lại thanh âm càng vang dội hơn. Rốt cuộc chuyện bất ngờ đã xảy ra. Ba nén hương trong lư hương của nữ thi trăm năm vô thanh vô tức tắt ngúm, ngay cả ngọn nến trên bàn thờ cũng dập tắt một cách quái lạ, tắt cùng lúc còn có lửa linh hồn yếu ớt trong Thiên Linh Cái của nàng. Đương nhiên đó tương tự cũng không phải lửa linh hồn, mà là oán niệm giấu trong xác chết. Sau đó, chỉ nghe trên người nàng truyền tới tiếng lách tách giòn vang, trên khuôn mặt thanh tú ấy xuất hiện vô số lông xanh như măng mọc sau mưa, da thịt đang thối rữa mau lẹ, rất nhanh biến thành một bộ xương khô, không có gân thịt kết dính liền rơi rụng xuống đất. Bộ áo hỉ màu đỏ trùm lên hài cốt, chỉ còn một chiếc đầu lâu dưới ánh trăng chiếu xạ lộ ra vẻ vô cùng rùng rợn. Mọi người bị việc xảy ra đột ngột này dọa sững sờ. Cho dù đây là thôn cương thi nức tiếng nhưng nhìn thấy bộ hài cốt hình thành trong nháy mắt vẫn bị dọa không nhẹ, nhất là một vài đứa trẻ và phụ nữ sợ tới mức hét toáng thất thanh. Mà hết thảy những điều này đều là vì lời chúc hôn lễ của họ, những câu cát tường mạnh khỏe biến thành kinh văn siêu độ người chết. Hồi còn sống có khả năng ước nguyện lớn nhất của cỗ nữ thi trăm năm này chính là lập gia đình, nay sau khi chết vài trăm năm lại được thực hiện ở đây, lời chúc tốt đẹp đã hóa giải oán niệm tích tụ mấy trăm năm của nàng, nhưng… Lửa oán niệm trong Thiên Linh Cái quản đốc kia lại càng cháy càng vượng, hồi còn sống chưa lập gia đình mới là sự bất cam lớn nhất, oán niệm lớn nhất trong lòng anh ta. Lời chúc càng cát tường thì oán niệm của anh ta càng nặng. Đây giống như hai người đàn ông mười năm sau lấy được cô gái thầm mến thời trung học, người đàn ông A sẽ cảm thấy thật tốt quá, rốt cuộc lấy được người phụ nữ mình thích, vì thế mà mừng rỡ như điên, thỏa mãn trong lòng. Mà người đàn ông B lại nghĩ là, tốn thời gian dài như vậy mới cưới được cô ấy, mười năm qua cô ta từng theo không biết bao nhiêu đàn ông, từng gọi không biết bao nhiêu đàn ông là chồng…Ý nghĩ của người đàn ông B thoạt nghe rất biến thái nhưng oán niệm trong lòng mọi người chính là thứ biến thái như vậy. Có một vài thứ trước đây chúng ta thích nhưng bây giờ không thích, vẫn muốn tìm đủ mọi cách để giành được, đó là dục vọng chiếm hữu của dân tộc Mãn năm xưa, có vài phụ nữ lúc trước thích bây giờ không thích, nhưng có cơ hội vẫn muốn tóm lấy, khiến người ta có thứ khoái cảm báo thù quái đản, tình huống tương tự như thế còn có rất rất nhiều. Mà đây chính là oán niệm! Giờ phút này không cần Lưu Anh Nam nói thêm thì mọi người trong thôn đều ngậm miệng, nhưng lúc này đã quá muộn, cương thi quản đốc đã bắt đầu bị oán niệm chi phối. Chỉ thấy sắc mặt trắng bệch của anh ta phủ kín một lớp màu tím, màu sắc càng lúc càng đậm, hai tay duỗi thẳng, gân xanh nổi đầy trên cánh tay, móng tay cũng dần biến thành màu tím tái, hai chiếc răng nanh trong miệng thò ra ngoài mép, đôi mắt vô thần lóe ra hai luồng hào quang màu tím, vô cùng dữ dằn đáng sợ. Hỏng rồi… Lưu Anh Nam thầm nhủ. Anh ta vốn dĩ là một con cương thi hút máu, nực cười thay thôn dân nơi đây đời đời kiếp kiếp tưởng rằng bị cương thi cắn là được hưởng phúc kéo dài tuổi thọ. Thực ra là bị cương thi hút mất tinh hoa trong máu cùng một phần dương khí rồi gieo thi độc của họ vào trong cơ thể người sống. Lưu Anh Nam rốt cuộc đã hiểu vì sao ông tổ cương thi đời đầu có thể sinh con. Bởi vì điều này giống như một kiểu đoạt xá biến tướng, y hấp thu tinh hoa trong máu và một phần dương khí của người sống, dần dần tích tiểu thành đại, khiến thân thể cương thi của y dần tỏa ra sức sống, cộng thêm linh hồn được thay thế bằng oán niệm chấp niệm, hoàn toàn chẳng khác nào sống lại trá hình. Vả lại cuộc sống do oán niệm chấp niệm chi phối còn rất đơn giản, nếu chấp niệm hồi còn sống là kết hôn, vậy thì chỉ muốn xxx mà thôi…