Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 228 : Mặt trời của tôi

Người áo đen vừa xuất hiện liền tạo cho người ta cảm giác vô cùng thần bí, hệt như có thể khống chế sinh tử. Đôi mắt lấp lóe hệt như Minh Hỏa, thực ra là một đôi kính áp tròng màu lam, dưới thân hình có vẻ khôi ngô cường tráng không ngờ lại là một tên béo đầu trọc nhung nhúc thịt, ngay cả cằm đều có ba ngấn. Vị thần bí cao nhân cảm giác như có thực lực mạnh mẽ, có thể bay lên trời chui xuống đất, nhảy ra khỏi Sinh Tử Luân Hồi, không trong tam giới ngũ hành, nhưng vừa lột quần áo, lại lập tức hét toáng lên phi lễ! Tên béo trọc đầu này đại diện cho rất rất nhiều người thời bây giờ. Có người ra sức biểu hiện nhã nhặn lịch sự, thực ra ngay cả bằng tốt nghiệp tiểu học đều bỏ tiền mua. Có người biểu hiện mạnh mẽ khí phách, thực ra từng bị gián chuột dọa khóc. Có người lái xe sang ai ai cũng khen ngợi, thực ra vì chiếc xe này gánh khoản nợ hơn hai chục năm… Tục ngữ nới, người sống vì mặt mũi, nhưng dần dần khuôn mặt này biến thành mặt nạ, mặt nạ của người khác, nhưng bộ dáng khi xé mặt nạ xuống thì ngay cả bản thân kẻ ấy đều không dám tin, không muốn đối mặt. Lưu Anh Nam bịt miệng tên béo trọc đầu, kéo y sang một bên hung ác nói: - Im miệng, cho dù phi lễ cũng không ai phi lễ người như ông đâu. - Thế vì sao anh xé rách quần áo tôi? –Tên béo trọc đầu ngập nước mắt nói: - Anh đừng tưởng anh pháp lực cao cường thì có thể tùy tiện ức hiếp người. Tôi thà cắn lưỡi tự sát cũng sẽ không để mặc anh làm nhục sự trong sạch của tôi… - Móa! –Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi, rất muốn táng một nhát lên khuôn mặt béo núc của y. Lăng Vân kịp thời ngăn hắn lại nói: - Hì, anh béo, anh rốt cuộc làm gì? - Anh béo? Cô không ngờ lại gọi tôi là anh béo? Bởi thế mới nói, phụ nữ đều là hạng người vô lễ, đơn tế bào, chỉ chú trọng bề ngoài, không quan tâm nội hàm. –Tên béo tức giận trách mắng. Lăng Vân cười khổ một tiếng, nhìn y mặc áo ba lỗ đỏ và quần đùi hoa, cùng chiếc bụng rung rung nói: - Tôi cũng rất muốn nhìn thấy sự nội hàm của anh, có điều tôi nhìn thấy chỉ có mỡ mà thôi. - Cô đương nhiên không nhìn thấy sự nội hàm của tôi, bởi vì trong mắt cánh phụ nữ các cô chỉ có biệt thự, xe sang, tiền mặt cùng "cậu bé" của đàn ông! –Tên béo trọc đầu mặt đỏ tai hồng, phẫn nộ gào thét. - Đúng, tôi đúng là thích xem "cậu bé" của đàn ông, nhất là thứ vừa to vừa dài. Nếu anh vừa to vừa dài hơn anh ấy thì tôi cũng sẽ nhìn của anh! –Lăng Vân nổi giận, kéo Lưu Anh Nam đến trước người, chỉ vào đũng quần hắn, căm tức nói. Lưu Anh Nam cũng rất phối hợp. Biết vì sao hắn mở nhà tắm không, ý nghĩ ban đầu là mở một nhà tắm nam, chính là vì khoe vốn liếng của mình, mỗi ngày nhìn những nhân vật như là lãnh đạo, người giàu, đại ca xã hội đen ăn bận gọn gàng đi vào nhà tắm, nhưng sau khi cởi quần áo thì cũng chỉ là: ngắn, nhỏ, đen, nhăn, oặt… Vào mỗi lúc như thế, Lưu Anh Nam đều muốn ngẩng cao pháo lớn đi vào lượn qua một vòng, lòng tự tôn sẽ được thỏa mãn trước nay chưa từng có. - Khì khì, được rồi, được rồi mà. Hai người là tới cãi nhau à? –Lưu Anh Nam đứng ở giữa hai người nhảy ra khuyên can: - Anh béo, tôi cảm thấy anh có thái độ quá cực đoan với phụ nữ. Nếu cứ mãi như thế anh sẽ rất cô đơn, còn Lăng Vân, nếu có người to hơn cả anh thì em sẽ nhìn sao? Hai người im lặng, rất hiển nhiên lời của Lưu Anh Nam hoàn toàn chính xác. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn hắn, Lưu Anh Nam xua tay nói: - Được rồi, đừng lắm lời nữa. Anh béo, tôi hỏi anh, anh rốt cuộc là làm gì? Đừng tưởng tôi không biết, cỗ thi thể này là anh trộm trong kho tàng ở biệt thự ven biển, anh còn từng trộm thứ gì nữa? - Trộm? –Tên béo trọc đầu trừng mắt Lưu Anh Nam, thở phì phò dữ dội, hệt như rất phẫn nộ. Nhưng Lưu Anh Nam cảm thấy hẳn là do cholesterol quá cao dẫn tới, chỉ nghe tên béo nói: - Trộm? Cuộc đời tôi ngoại trừ trộm thi thể, thì chỉ từng trộm một mình bà vợ tôi, kết quả vợ tôi lại chạy theo người khác, theo người ta đi trộm.Ồ. Lưu Anh Nam và Lăng Vân đã rõ, thì ra có thảm kịch bực này, chẳng trách tên béo lại có thù hận lớn như thế với phụ nữ. Trong trường hợp này Lăng Vân không thích hợp mở miệng, chỉ có thể nhờ cậy Lưu Anh Nam ra mặt an ủi: - Anh đừng kích động quá, bây giờ quả thật có rất nhiều phụ nữ lăng loàn ham hư vinh, nhưng cũng có rất nhiều người phụ nữ trung trinh không thay lòng, trước sau như một. Anh không nên vì một gốc cây sâu mà bỏ qua cả cánh rừng nguyên thủy… Lưu Anh Nam nói đầy thuyết phục, Lăng Vân giống như một cô gà mái sắp đẻ trứng vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, đang tỏ rõ cô chính là người phụ nữ kiên trinh không thay lòng, trước sau như một. - Cho nên anh không nên thương tâm vì một người phụ nữ đã vứt bỏ anh, càng đừng phẫn nộ vì gã đàn ông xấu xa đã cướp vợ anh. Anh nên biết, người đàn ông này hôm nay có thể cướp vợ anh, ngày mai có thể sẽ cướp vợ người khác. Vợ anh hôm nay có thể phản bội anh thì ngày mai có thể phản bội hắn ta, cho nên… - Đúng, những gì anh nói tôi đều biết, hơn nữa đã thật sự xảy ra. –Tên béo trọc đầu mặt buồn rười rượi nói: - Gã đàn ông kia thật sự đi cướp vợ người khác. Mà trước đó, hắn ta không ngờ lại trả vợ tôi cho tôi, cmn chứ, quá không ra thể thống gì! Hai người biết không, con mụ ấy vừa già vừa xấu vừa lắm lời, hơn nữa ham muốn mãnh liệt lại dồi dào, một ngày một lần, một lần một ngày, tôi luôn nói "còn nhiều thời gian", nhưng ả lại thường nói "ngày mai hẵng nói". Tôi không muốn "sinh tình cả ngày" với ả ta nữa, nhưng mỗi ngày ả lại đổi một vài nội y sexy, nói là "thay đổi từng ngày", tôi rất muốn "yêu ban ngày tiếc sức" thì ả ta luôn đòi cảm giác "ban ngày lên mây". Tôi nói ả "nằm mơ ban ngày", thì ả dứt khoát bảo tôi "không thấy ánh mặt trời", rồi lại "kéo dài ngày" như thế, tôi sẽ vĩnh viễn không "có ngày ngẩng đầu dậy"… Lăng Vân và Lưu Anh Nam trợn mắt há mồm… Tên béo trọc đầu lau nước mắt nói: - Bây giờ hai người có thể thấu hiểu cảm thụ "một ngày dài như một năm" của tôi rồi chứ? Mắt thấy tên béo vẫn chưa chịu thôi, hoàn toàn chính là một ông chú trung niên sắp bước vào thời mãn kinh, mắc bệnh tuổi trung niên nghiêm trọng, còn hận thấu xương với người vợ hoa tàn bại liễu từng ngoại tình của mình. Sớm biết y như vậy thì Lưu Anh Nam đã không trêu vào y, nhưng hắn vẫn muốn kiên nhẫn khuyên y: - Nếu vợ anh đã như vậy với anh, anh dứt khoát cũng đi tìm một người anh thích, tìm người phụ nữ càng thân thiết hơn, đây gọi là "thay trời đổi đất" đó! - Tôi quả thật quen một cô gái mới ngoài đôi mươi, trẻ trung xinh xắn, đạo thuật cao thâm. Nhưng, tầm tuổi tôi với số tuổi của cô ấy, chỉ e không hợp cho lắm? –Tên béo trọc đầu làm ra vẻ bẽn lẽn. Lưu Anh Nam vỗ vai tên béo nói: - Đường xa mới biết ngựa hay, lâu ngày mới rõ lòng người! - Không được, không được, vẫn không được. Tôi đã tới lúc ngả bóng, mà cô ấy lại như mặt trời mới mọc, tôi sợ cô ấy đến tuổi như lang như hổ tôi không có cách nào thỏa mãn cô ấy, đến lúc đó cô ấy lại ngoại tình, tôi sợ tôi không chịu đựng nổi. –Tên béo sợ hãi nói. - Không sao, đến khi ấy, cảm tình của hai người đã là "thâm niên lâu ngày", đến giai đoạn "ngày ngắn lòng dài" rồi, cũng sẽ không để ý ngày… - Đủ rồi, im miệng! –Lăng Vân phát điên, khí thế đột ngột dâng lên như cầu vồng sau cơn mưa, cô chỉ vào Lưu Anh Nam nói: - Nếu hai người còn ngày tới ngày lui nữa, em sẽ khiến anh thảm thiết quanh tháng ngày!***Tác giả chơi chữ "nhật" ở chương này, "nhật" ngoài nghĩa là "ngày" còn có nghĩa xấu là "xxx"!