Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 222 : Thôn xóm cổ quái

Lưu Anh Nam vừa vào cửa liền cảm thấy rất kỳ quái, vì sao không tìm thấy linh hồn của quản đốc? Bình thường mà nói, từ lúc anh ta qua đời đến bây giờ đã hai ngày rồi, khi qua bảy ngày, cho dù anh ta biến thành lệ quỷ thì cũng sẽ ở bên cạnh thi thể của mình, vì sao không thấy chứ? Hai cỗ quan tài đỏ thẫm đặt ở giữa chính đường, xếp một trước một sau, hơn nữa nắp quan tài đều mở. Một người đàn ông trung tuổi chủ trì buổi tang lễ này, ông tập trung tất cả mọi người lại, chờ hương trong bát hương sắp tắt, mỗi người đàn ông đều lên dâng hương theo thứ tự, mà phụ nữ thì thêm dầu cho đèn chong, bố trí đâu vào đấy. Hồi còn sống anh ta như người thân của mọi người, nay anh ta lên đường lẻ loi một mình, tất cả mọi người đều tiễn đưa anh ta. Lăng Vân đến không hề dẫn tới sự quan tâm đặc biệt của những người đang đau thương này, trong mắt họ chỉ có đèn chong không tắt, hương khói lượn lờ mà thôi. Nhưng đối với thành ý của Lăng Vân, đám công nhân trong đội thầu vẫn rất cảm động. Nơi đây tập trung vài chục công nhân của đội thầu, đều là người cùng thôn, còn có vài trăm người là họ chiêu mộ từ nơi khác tới. Tuy họ cũng muốn tới phúng điếu quản đốc nhưng họ vẫn rất trượng nghĩa lưu lại ở công trường. Song quản đốc và vài chục công nhân ở đây là linh hồn của cả đội thầu, nếu họ vắng mặt, cả đội ngũ liền tan tác. Trong đó còn có một phó quản đốc, cũng chính là phó giám đốc công ty công trình, danh thiếp đều là thiếp vàng nhưng lại mặc áo gai, khóc lóc thảm thiết, không hề có bộ dạng của một phó quản đốc. Y bày tỏ lòng biết ơn với việc Lăng Vân tới, đồng thời từ chối tiền bồi thường quản đốc chết ngoài ý muốn mà Lăng Vân lấy ra. Điều này khiến Lăng Vân rất ngạc nhiên, nhưng người ta nói, không ngờ một ông chủ lớn như Lăng Vân lại là một cô gái yểu điệu, lại thực sự trèo đèo lội suối tới xóm núi nhỏ này, tự mình tiễn đưa cho một dân công nhỏ bé trong mắt cô nàng. Chỉ với phần tình nghĩa ấy, số tiền này họ không thể nhận. Những công nhân chất phác này đều là người trọng tình nghĩa, khiến Lăng Vân rất cảm động. Cho nên cô nàng không hề do dự gia nhập vào trong đội ngũ châm đèn chong, cũng muốn góp một phần sức lực cho quản đốc. Cứ thế, Lưu Anh Nam trông có vẻ rãnh rỗi, nhưng thực ra hắn mới là người bận rộn nhất. Hắn đang tìm linh hồn của quản đốc ở khắp xung quanh, rất muốn tự mình tới xem thi thể trong quan tài, chỉ có điều người ở trước quan tài quá nhiều, có rất nhiều đứa nhỏ quỳ ở đó trông linh cữu cho anh ta, hơn nữa còn thay phiên không ngừng. Lưu Anh Nam hoàn toàn không có cơ hội, xem ra chỉ có thể nhìn vào lúc tạm biệt di thể lần cuối cùng trước khi hạ táng mà thôi. Lưu Anh Nam rảnh rỗi lượn lờ trong xóm núi, quả thật khiến người ta có cảm giác bình yên thoải mái, núi xanh ở trước mắt, nước biếc chảy bên cạnh, chim hót hương hoa, khiến người ta có cảm giác siêu thoát cõi đời. Lưu Anh Nam ngồi bên mé sông nhìn đàn cá trong sông đang tự do tự tại bơi tới bơi lui, trong ngọn núi cách đó không xa xanh um một mảnh, còn xen lẫn lá phong dần chuyển sang màu đỏ. Hết thảy những điều này hệt như một bức tranh hoàn hảo, chỉ có điều bức tranh cũng có khiếm khuyết, bởi vì ở ngay dưới chân núi xa xa, Lưu Anh Nam nhìn thấy từng nấm mồ có mới có cũ, từng bia mộ, giấy tiền tung bay, phá hỏng bức tranh núi xanh nước biếc này, thoáng chốc kéo người ta từ thế giới tự nhiên tươi đẹp về hiện thực. Con người chung quy vẫn phải chết. Đây là quy luật tự nhiên không thể làm trái. Lưu Anh Nam ngậm thuốc đi về phía những nấm mồ, nghe người trong thôn nói, họ đời đời kiếp kiếp đều sống ở đây, gần như cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ có hàng rong ba tháng tới một lần, hay dùng rau gạo muối tương dấm trà đổi lấy một vài đồ đặc thổ sản ở nơi đây. Cho dù không có tiền họ cũng có thể sinh tồn, nơi đây giống như một khu thế ngoại đào nguyên, lại giống như một góc bị thế giới lãng quên. Bởi vậy nơi đây không hề có hỏa táng, ban nãy Lưu Anh Nam còn nhìn thấy một tiệm mộc trong thôn, đồng thời phụ trách đóng quan tài. Song kỳ quái chính là, Lưu Anh Nam không hề nhìn thấy bất kỳ hồn ma nào từ nơi đây, hơn nữa còn có vài nấm mồ xới tung, hệt như bị người ta đào bới vậy, nhưng nhìn kỹ lại giống như không có thứ gì bò từ trong ra ngoài. Thôn xóm này nhìn qua an tĩnh yên bình nhưng lại lộ ra một thứ cảm giác cổ quái khiến Lưu Anh Nam rất không thoải mái. Đương nhiên, một kẻ không ngắm cảnh núi xanh nước biếc, ngược lại lượn quanh nghĩa trang cũng cổ quái không kém. Phong tục nơi đây là: một người qua đời thì phải đem thi thể trải qua xử lý đặc thù, ít nhất phải đặt ở nhà chín ngày mới có thể hạ táng, trong thôn có người chuyên xử lý thi thể, kỹ thuật là truyền xuống từ đời này qua đời khác. Mỗi một người trong thôn đều như thế, ngoài xử lý thi thể còn có rất nhiều phong tục cổ quái, Lưu Anh Nam cũng không nghe ngóng được nhiều, nhưng cũng có thể nhìn ra một vài điều. Ngoài ra hắn còn nhìn thấy vài ông cụ queo quắt, như da bọc xương, trong đôi mắt đục ngầu lấp lóe quang mang quỷ dị, đáng sợ hệt như xác chết di động. Xương cốt cơ thể dường như rất cứng, mọi hành động giống như là rối gỗ vậy. Chính là mấy người già quái dị này kéo phó quản đốc kia thì thầm to nhỏ thương lượng việc gì đó, còn thi thoảng nhìn về phía quan tài trong chính đường, cảm giác giống như đang trù tính việc gì đó. Hơn nữa Lưu Anh Nam phát hiện, móng tay mấy vị người già queo quắt kia không ngờ lại phát tím, hệt như sơn móng tay. Thôn xóm này quá quỷ dị, tuy nơi này cách thành phố hắn sống chỉ hơn 300km, nhưng khẩu âm nói chuyện của người nơi đây rất lạ. Đặc biệt là những người già tướng mạo đáng sợ kia, thanh âm nói chuyện ấp a ấp úng hệt như cố nặn ra từ sâu trong cổ họng, hơn nữa lúc nói chuyện còn mang theo ngôn ngữ cổ như "chi, hồ, giả, dã", đi đường thoạt nhìn cũng là một tay chống gậy, nhưng không một ai cầm gậy chống. Tính toán ngày giờ thì hôm nay là ngày thứ tư quản đốc gặp nạn rồi, còn phải giữ chín ngày. Cho dù là Lưu Anh Nam nhìn quen ma chay cũng cảm thấy hơi bứt rứt, muốn mau chóng rời đi. Không khí quái dị ở nơi đây khiến cả người hắn đều khó chịu. Nhất là tới buổi tối, cả thôn đều không bật điện, toàn bộ đều là đèn dầu, thoáng chốc cả thôn đều bị bóng tối đáng sợ bao phủ vào trong. May mắn thay, hôm nay vừa vặn là 15 âm lịch, vầng trăng trên trời hệt như đèn trời. Xui xẻo là, 15 hàng tháng là ngày âm khí nặng nhất, điều này lại trùng tang lễ, vô hình trung lại che lên một bức màn đáng sợ cho thôn xóm thần bí này. Vào buổi tối, mọi người dần tản đi, các hộ gia đình bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, chỉ lưu lại vài đứa trẻ trông linh cữu. Lăng Vân và Lưu Anh Nam không có nơi để đi, cũng không có ai mời họ nên chỉ có thể lưu lại, may mà còn có người đưa cơm tới. Đêm càng lúc càng sâu, vầng trăng lơ lửng giữa trời, đám trẻ nhỏ buồn ngủ, đổi thành người lớn trông linh cữu. Rất không khéo chính là, mấy người trông linh cữu chính là mấy vị người già quắt queo, nhìn qua khiến người ta sởn hết tóc gáy kia, cùng vị phó quản đốc nọ. Cả thôn xóm không một âm thanh, ánh nến của các hộ gia đình bắt đầu tắt, thậm chí ngay cả tiếng ve kêu cóc gọi đều không nghe thấy, một luồng gió đều không có, chỉ có ánh đèn chong đung đưa cùng tiếng lép bép khe khẽ lúc dầu cháy. Ban đêm yên tĩnh tới đáng sợ, mấy vị người già dưới ánh đèn chiếu xuống thoạt nhìn giống như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục. Ban ngày nhiều người còn không sao, nhưng đến buổi tối chỉ có vài người này, Lăng Vân cũng sợ hãi. Cô nàng rất may mắn cũng rất cảm động vì Lưu Anh Nam cũng theo cô nàng tới, lúc này cô nàng sớm đã quên mất sự rụt rè của phụ nữ, trí tuệ của nữ thần, ngoan ngoãn co mình vào trong lồng ngực ấm áp rộng lớn của Lưu Anh Nam, ngoan ngoãn hệt như một chú mèo con bị sợ hãi. Cô nàng lúc thì không nhịn nổi lòng hiếu kỳ liếc về phía bàn thờ, nhưng rất nhanh lại run rẩy rụt đầu về. Lưu Anh Nam nhẹ nhàng ôm cô. Nửa đêm sắp tới, trăng treo giữa trời là lúc âm khí nặng nhất. Hắn thân là Bán Quỷ Thể, linh giác nhạy bén xưa nay chưa từng có, cảm giác đêm nay hẳn có việc sẽ xảy ra…