Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 213 : Bảo vệ
Sáng hôm sau Lưu Anh Nam mặc bộ đồ Tây mua ở vỉa hè duy nhất của hắn, tinh thần sung mãn đi về phía tòa nhà của tập đoàn Vân Hải, rất may còn có một bộ quần áo có thể mặc, cho dù mùa này mặc vào rất nóng, hơn nữa kiểu chữ in ở trên không thể giặt tay, cho nên mới tránh được độc thủ của Lăng Vân.
Điều này phải cảm ơn nghề làm fake và người hành nghề, rõ ràng là làm bằng vải thô nhưng nhãn và ký hiệu đều là hàng nổi tiếng quốc tế. Như bộ đồ Tây này, cắt vụn làm giẻ lau cũng không thấm nước, cũng chính vì nguyên nhân này mới không được giặt bằng tay.
Tập đoàn Vân Hải là công ty lớn mới nổi lên từ vài năm gần đây, nhưng cho dù là công ty lớn thì cũng sẽ không vừa xuất hiện liền giành được miếng thịt béo Nam nội thành này, toàn bộ đều vì công ty mẹ của nó sâu không thể lường, là một con tàu thương nghiệp nổi tiếng quốc tế, tài sản vô số, hơn nữa ngay cả bảng xếp hạng fubufu (bảng XH các doanh nghiệp nội địa TQ) đều không có quyền thăm dò.
Lưu Anh Nam còn từng nhìn thấy lời đồn ở trên mạng nói rằng, tập đoàn Vân Hải với tài sản vài trăm triệu thậm chí hơn tỷ này chẳng qua chỉ là nơi cho Lăng Vân thực tập, giống như món đồ chơi cho bé gái.
Đương nhiên Lưu Anh Nam không hề hay biết tình hình cụ thể, hắn không có hứng thú với những điều này. Đối với một kẻ nhìn cái chết thành thói quen mà nói, tiền giống như tiền âm phủ, không hề có ý nghĩa.
Song hắn bây giờ đang quan tâm chính là, với quan hệ giữa hắn và Lăng Vân, tới tập đoàn Vân Hải làm việc, Lăng Vân rốt cuộc sẽ sắp xếp cho hắn công việc như thế nào đây? Hắn rất kích động, lòng đầy ảo tưởng, trợ lý riêng, thư ký hành chính, cận vệ, hoặc là…
Hắn lòng đầy chờ mong đi vào tòa nhà, vừa vào cửa thì bị bảo vệ ngăn lại. Lưu Anh Nam nói rõ ý đồ tới, cố ý cường điệu là tổng giám đốc Lăng Vân gọi hắn tới. Bảo vệ kia nhất thời giật mình hiểu ra, tiểu thư tiếp tân xinh đẹp ở cạnh cũng lập tức đi tới, mặt chất đầy vẻ tươi cười. Điều này khiến Lưu Anh Nam càng kích động hơn, nom bộ dạng giống như là đang hoan nghênh lãnh đạo. Lẽ nào Lăng Vân cho mình làm giám đốc?
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe tiểu thư tiếp tân kia nói:
- Ồ, thì ra anh chính là nhân viên mới mà tổng giám đốc Lăng đã nói. Giám đốc phòng nhân sự và giám đốc phòng bảo vệ đều đã dặn dò qua, họ nói nếu anh tới thì hãy ký một chữ lên hợp đồng này rồi để Tiểu Vương dẫn anh đi thay quần áo, nhận trang bị!
Hả? Lưu Anh Nam sửng sốt. Làm sao mà công ty lớn siêu cấp cỡ này lại tuyển nhân viên cấp cao tùy tiện như thế chứ? Song ngẫm lại cũng đúng, dẫu sao cũng là tổng giám đốc – người cao nhất trong công ty này tự mình phân phó. Nhưng làm lãnh đạo còn phải thay quần áo, nhận trang bị ư?
Lưu Anh Nam nhìn bộ đồ Tây hàng bãi trên người mình, cho dù là hàng bãi nhưng tốt xấu gì cũng in nhãn hiệu nổi tiếng. Hắn mỉm cười hỏi:
- Bộ quần áo này của tôi không được à?
- Đương nhiên. –Bảo vệ Tiểu Vương nói:
- Ở đây làm bảo vệ bắt buộc phải ăn mặc thống nhất, hơn nữa mỗi người đều phải trang bị bộ đàm và gậy điện.
- Ồ, đúng thế, tôi rất tán thưởng hệ thống bảo vệ ở đây. –Lưu Anh Nam khách khí nói:
- Có điều tôi vẫn quen mặc quần áo của mình… chờ đã, anh nói gì cơ? Anh bảo tôi thay quần áo, nhận trang bị, lẽ nào là bảo tôi làm bảo vệ? T. r. u. y.ệ- Đúng thế, bằng không anh cho rằng là làm gì? –Người đẹp tiếp tân hỏi ngược lại.
- Bảo vệ? –Lưu Anh Nam nhìn bảo vệ Tiểu Vương bên cạnh, lại liếc qua cách ăn mặc của mình, lại liếc qua ánh mắt khinh thường của người đẹp tiếp tân, tức giận nói:
- Tổng giám đốc Lăng Vân của tập đoàn Vân Hải, tự mình gọi tôi tới đây làm việc, chính là để tôi làm bảo vệ?
- Hè hè, tôi mặc kệ anh là do ai giới thiệu tới, có thể mời được tổng giám đốc tự mình dẫn giám đốc phòng nhân sự và bảo vệ tới sắp xếp công việc cho anh. Nhưng ở trong tòa nhà này, ở trước mặt bảo vệ chúng tôi, mời anh đừng lớn tiếng làm ồn, bằng không tôi có quyền đuổi anh ra ngoài. –Bảo vệ Tiểu Vương tận chức trách nói.
Người đẹp tiếp tân cũng rất tận chức trách nói:
- Đúng thế. Chúng tôi mặc kệ anh do lãnh đạo đơn vị nào giới thiệu tới, anh nên biết, cháu ngoại cục trưởng cục kiến thiết đang làm nhân viên lau dọn, cháu gái cục trưởng cục thuế vụ đang làm bếp phụ ở căngtin. Vân Hải chúng tôi luôn luôn là chỉ dùng người tài, chọn người theo khả năng. Nếu anh không phục, cứ việc rời đi.
- Má! –Lưu Anh Nam chửi ầm lên. Nửa cuộc đời của hắn, khổ cực gì đều chịu qua, tội gì đều chịu qua. Hắn từng bê bao cát từng khuân gạch, từng đánh giầy từng bơm vá săm lốp, nhưng đây đều dựa vào bản lãnh kiếm ăn, dựa vào tay nghề kiếm tiền, tuy không có địa vị xã hội gì nên tiền kiếm cũng không nhiều, nhưng chưa bao giờ bị người ta quản thúc, chưa bao giờ nịnh bợ ai, chưa bao giờ bị ai xem thường.
Vốn dĩ cho rằng tới đây là để bên nhau sớm tối với Lăng Vân, không ngờ rằng người ta là chọn người theo khả năng, chỉ dùng người tài. Một tên nửa mù chữ ngay cả cửa vào đại học ở chỗ nào đều không biết quả thật không có tư cách gì để đảm nhiệm công việc của lãnh đạo, nhưng cũng tuyệt sẽ không làm bảo vệ gì đó kia. Đương nhiên, Tiểu Vương tận chức trách, nom bộ dạng thì dường như gã cho rằng có thể làm bảo vệ ở là vinh quang, thu nhập chắc chắn cũng không thấp. Nhưng Lưu Anh Nam đã quen tự do tự tại, vốn cho rằng là tới cua gái, ai dè lại là tới đi tuần.
Lưu Anh Nam suýt nữa tức bể phổi, người đẹp tiếp tân bên cạnh vẫn đang thôi thúc, hỏi hắn rốt cuộc ký hay không. Đúng vào lúc này, đèn thang máy chuyên dùng cho khách quý của tòa nhà bỗng sáng lên, người đẹp tiếp tân vội vàng túm Lưu Anh Nam sang một bên, bảo vệ Tiểu Vương thì tay cầm gậy điện đứng thẳng tắp, người đẹp tiếp tân trở về chỗ tiếp đón, khuôn mặt tươi cười. Chỉ nghe "tít" một tiếng, thang máy chuyên dùng cho khách quý dừng lại, cửa mở ra, chỉ thấy năm sáu người vô cùng khí thế đi ra ngoài, mỗi người đều tỏa ra khí chất mãnh mẽ, cảm giác như đôi mắt đều mọc lên tận trán, chỉ có thể nhìn thấy người cao hơn mình, mà nhìn người thấp kém hơn mình thì dùng lỗ mũi.
Nhóm người này, nam đều là đồ tây giày da, nhã nhặn lịch sự, nữ đều là đồng phục, hội tụ cả sắc đẹp và trí tuệ. Nhất là cô gái đi đầu, một bộ đồng phục màu nước biển, mái tóc chải gọn gàng, tất chân màu da trùm lấy một đôi chân đẹp mượt mà, giày cao gót màu đen giẵm lên đất vang lên cành cạch, vô cùng khí thế. Đây chính là Lăng Vân hôm qua còn đầu tóc rối bù, mặc váy ngủ, giặt tất thối cho mình.
Nhóm người với Lăng Vân dẫn đầu này có vẻ rất sốt ruột đi ra bên ngoài, bảo vệ Tiểu Vương lập tức kéo cửa, người đẹp tiếp tân khom người chào. Đúng vào lúc này, Lưu Anh Nam vốn đè nén lửa giận thoắt ra như mũi tên nhọn, dọa Tiểu Vương hoảng sợ muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không còn kịp rồi. Hắn đã lủi tới trước người Lăng Vân, dọa đám lãnh đạo này hoảng sợ, chỉ có Lăng Vân biểu hiện rất bình tĩnh, bởi vì cô nàng ngửi thấy thứ mùi độc hữu trên người Lưu Anh Nam, có người gọi nó là mùi thấp hèn.
Lăng Vân tưởng hắn tới báo cáo đi làm, nhưng cô nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Lưu Anh Nam không phải tới đi làm, mà là tới bắt người!
Lăng Vân chỉ cảm thấy một cơn gió mạnh ập vào mặt, tiếp đó bản thân bị một đôi tay rắn chắc ôm chặt, thoáng cái lao vào một lồng ngực ấm áp, hơi thở đàn ông nồng đậm khiến cô nàng có chút ý loạn tình mê, ngay sau đó đôi môi thơm cô nàng vừa mới tô son bị cái miệng lớn của Lưu Anh Nam hôn mạnh lên…
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương