Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 208 : Địa ngục? Tầng hầm?
- Chúng ta dẫn ông ta đi đâu thế? –Hai người Lưu Anh Nam ra khỏi cửa trước, Lăng Vân kéo hắn thấp giọng hỏi.
Lưu Anh Nam mỉm cười nói:
- Hiện tại mời lãnh đạo làm việc đều chẳng phải lưu hành lãnh đạo tắm rửa sao? Chúng ta cũng học tập, mời ông ta đi tắm rửa.
- Tắm rửa? Đi đâu tắm? Hay là anh có tâm tư xấu xa gì hả? –Lăng Vân lập tức cảnh giác. Lần đầu tiên làm bạn gái, vẫn có rất nhiều phương diện cần học tập, đầu tiên chính là trông coi bạn trai mình.
- Em khờ thế, anh lại tắm rửa với lãnh đạo ngay trước mặt em à? –Lưu Anh Nam chỉ mũi mình cười khổ nói.
- Anh đừng giở trò này nhé, thời đại bây giờ hết thảy đều có khả năng. Còn có người vì thăng chức ngay cả vợ mình đều dâng lên cho lãnh đạo đấy, tắm rửa với lãnh đạo tính là cái gì? –Lăng Vân hừ lạnh nói:
-Anh nhớ kỹ cho em, chuyện này cho dù làm không xong, để công ty bọn em bỏ toàn bộ vốn đầu tư ra bọn em cũng sẽ không làm kiểu đường ngang ngõ tắt, lợi dụng sơ hở, đi cửa sau.
Lưu Anh Nam cười khổ:
- Hix… Em thật là có nguyên tắc, có tư tưởng, có chính trực mà. Anh rất hoài nghi công ty em làm thế nào phát triển tới nay trong xã hội bây giờ.
- Đừng nói vớ vẩn, mau nói rốt cuộc muốn đi đâu. –Lăng Vân tức giận nói.
- Đi tắm. –Lưu Anh Nam kiên định nói, mắt thấy Lăng Vân sắp vung nắm tay nhỏ tới, hắn vội vàng nói:
- Tắm là tắm, song là tới bể tắm chỗ anh!
- Bể tắm? Bể tắm nào? –Đúng vào lúc này, giám đốc Vương ra khỏi cửa, chỉ mặc quần áo ở nhà đi dép lê, bộ dạng tiều tụy suy sụp bán sống bán chết.
- À, chúng tôi nói trước, hiện lãnh đạo đang ở trong nhà tắm. Ông biết đấy, thời kỳ này ông ấy không tiện lộ mặt. –Lưu Anh Nam phản ứng rất nhanh. Giám đốc Vương lại không có bất kỳ hoài nghi nào, Lăng Vân có cảm giác như muốn phát điên. Làm sao mà một người đàn ông lại muốn trốn trong nhà tắm chứ, không ngờ người ta đều không hoài nghi, xem ra họ đều quen rồi. Từ lúc nào nhà tắm lại có địa vị quan trọng như thế với quan viên nhà nước thế?
Giám đốc Vương lôi thôi lếch thếch lên xe với họ. Suốt dọc đường Lăng Vân không nói một câu, ngược lại Lưu Anh Nam không hề thấy ngại tán gẫu với giám đốc Vương. Nào là vàng dự trữ, tài chính dữ trự, dự trữ ngoại hối, lãi cho vay có giảm hay không, lãi gửi ngân hàng có tăng hay không… vv…
Chỉ là giám đốc Vương hoàn toàn không đếm xỉa tới hắn, có lẽ bản thân giám đốc Vương cũng không biết trả lời như thế nào.
Xe của Lăng Vân lái rất nhanh, bởi vì thời hạn công trình sắp tới rồi, cô nàng một hơi phóng thẳng tới nhà tắm của Lưu Anh Nam. Cửa đóng chặt, trên bậu cửa treo một chiếc quần lót nữ đầy vết bẩn, đây là do những khách quen của Lưu Anh Nam để lại. Hắn đã gần nửa tháng không mở cửa kinh doanh, khách quen cũ dùng quần lót bẩn nhằm biểu đạt nhu cầu tắm rửa bức thiết của họ.
Lăng Vân ở bên cạnh lạnh mặt nhìn Lưu Anh Nam, bất đắc dĩ hắn đành ném quần lót nguyên mùi xuống, mở cửa, bên trong tỏa ra mùi ẩm mốc. Ở ô cửa bán vé, cũng chính là vùng trời nhỏ của Lưu Anh Nam, có một tô mì chưa ăn xong đang tỏa ra mùi mốc, còn có tất thối và quần xịp vứt đầy trên đất, tất cả các loại mùi hòa quyện vào nhau đủ để hủy thiên diệt địa. Chăn trên chiếc giường đơn sơ cũng không gấp lại, trên ga giường vốn nên trắng sáng lại có rất nhiều vết ố ngang dọc như bản đồ…
Giám đốc Vương vừa đi vào liền bịt chặt mũi, quan sát xung quanh, mắt đầy vẻ hèn mọn, rất hoài nghi sao lãnh đạo lại ở đây. Cho dù là nơi ẩn thân thì cũng nên là nhà tắm sang trọng quen thuộc chứ.
Lưu Anh Nam lại vô cùng xúc động, xem ổ chó bê tha của Lưu Anh Nam, cô nàng cảm thấy thân là bạn gái, sau này nhất phải chăm sóc hắn cho thật tốt.
- Này, hai người nói bí thư… lãnh đạo ở đây? –Giám đốc Vương kinh ngạc hỏi.
- Đương nhiên. –Lưu Anh Nam khẳng định nói:
- Ông đừng thấy nơi đây rất bẩn thỉu, nhưng trong này lại xây dựng dựa theo nhà tắm hoàng cung Thổ Nhĩ Kỳ, sang trọng thoải mái, mời ngài vào trong…
Giám đốc Vương nửa tin nửa ngờ dợm bước chân, ngoại trừ chiếc quần lót bẩn treo trên cửa lúc nãy thì không có bất kỳ điểm nào phù hợp với hình tượng bể tắm trong lòng y.
Song khi đi thẳng tới phòng thay quần áo, giám đốc Vương liền khiếp sợ. Trong này chẳng những là bể tắm, hơn nữa còn vượt khỏi nhận thức của y, hầu như trong mỗi một chiếc tủ áo đều có nội y nữ, tất chân nguyên mùi. Trong không khí ngoại trừ ẩm thấp còn có mùi sữa tắm, mùi dầu gội đầu, mùi nước hoa cùng mùi chất bài tiết nồng nặc chưa tiêu tan.
- Chỗ anh rốt cuộc có bao nhiêu gái? –Giám đốc Vương không nhịn được hỏi.
Lưu Anh Nam rất bình tĩnh nhún vai nói:
- Lúc kinh doanh tốt, tầm khoảng bảy tám mươi người!
- Woa, bảy tám mươi người, vậy chỗ anh há chẳng phải nhà tắm lớn nhất thành phố ư? Sao tôi không biết nhỉ, vì sao không ai dẫn tôi tới?
- Đó là vì cấp bậc của ông còn chưa đủ. –Lưu Anh Nam không hề khách khí nói.
- Anh nói có lý. Nơi lãnh đạo tới, cấp bậc như chúng tôi há có thể dính líu tới. –Giám đốc Vương rất biết người biết ta.
- Không vẻn vẹn là lãnh đạo thành phố, còn có rất nhiều nhân vật lớn ông không thể tưởng tượng nổi muốn tới chỗ tôi thể nghiệm một phen. Song chỗ tôi chẳng phải ai ai cũng tiếp đón, chỉ có thể nói ông rất may mắn. Hy vọng lát nữa ông cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. –Lưu Anh Nam ăn ngay nói thật, dẫn giám đốc Vương đi về phía bể tắm.
Trong phòng tắm trống trải, gạch men sạch sẽ lấp lánh ánh sáng. Trong bể tắm rộng rãi mấy ngày không thay nước, nước đều xanh lên, bên trên còn nổi một chiếc tất chân. Lưu Anh Nam không chút do dự nhảy vào trong nước, giám đốc Vương nhìn mà sửng sốt, bởi vì y hoàn toàn không nhìn thấy lãnh đạo cùng bất kỳ cô gái nào. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T. r. u. y. e. n. y. y chấm cơm.
Nhưng đúng vào lúc này, chuyện kinh ngạc đã xảy ra. Lưu Anh Nam rút nút bể, nước trong bể tắm trôi đi nhanh chóng, mãi đến khi không còn giọt nước nào. Phần đáy cả bể tắm không ngờ lại biến thành một vực sâu không đáy, vừa có gió lạnh vô tận thốc tới, thổi lên thân thể người hệt như dao cạo xương róc cốt, có tiếng rít gào đinh tai nhức óc của lệ quỷ, tiếng khóc lóc khiến người ta sởn hết gai ốc của oan hồn. Thậm chí giám đốc Vương còn nhìn thấy ngọn lửa màu xanh đậm đang trào lên.
- Đây, đây là đâu? –Giám đốc Vương run giọng nói.
Không biết từ lúc nào Lưu Anh Nam đã lủi ra đằng sau y. Chỉ nghe Lưu Anh Nam dùng giọng điệu vui vẻ nói:
- Hành trình xuống địa ngục mở ra cho bạn, hy vọng bạn vui vẻ!
Nói xong, Lưu Anh Nam tung một cước đá y đi thẳng vào. Lúc hắn cũng muốn theo xuống thì chợt nghe bên người truyền tới một tiếng thét đinh tai nhức óc…
Hắn vội vàng xoay người nhìn, thì ra Lăng Vân ở ngay bên cạnh. Lưu Anh Nam im lặng, nơi đây là địa bàn của hắn, hắn là chủ nhân, mỗi lần ở đây hắn luôn sẽ quên hết mọi thứ, không ngờ quên cả sự tồn tại của Lăng Vân. Hơn nữa, hai người đàn ông vào bể tắm, hắn cũng không ngờ rằng một cô gái lại theo ở đằng sau.
Lúc này Lăng Vân hoảng sợ nhìn chằm chằm vào vực sâu không đáy kia, kính sát tròng trong mắt đều sắp tuột ra. Cô nàng che chặt miệng, rất lâu mới ấp úng nói:
- Anh, anh giết ông ta?
- Ông ta còn sống được một tháng, anh giết ông ta, anh chịu trách nhiệm. Anh chẳng qua là để ông ta cảm nhận thế giới chết trước mà thôi. –Lưu Anh Nam trực tiếp ăn ngay nói thật.
Nhưng thường thường lời thật rất khó để người khác tin nhất. Giống như bây giờ, Lăng Vân bỗng mang vẻ giật mình hiểu ra, chỉ mũi Lưu Anh Nam nói:
- À, em biết rồi, bên dưới có một mật thất, bên dưới nhất định có rất nhiều phụ nữ, rất nhiều phòng nghỉ. Chẳng trách em thường xuyên nhìn thấy một vài cô gái ăn mặc diêm dúa ra ra vào vào ở đây, thì ra đều là gái ở đây. Còn anh, thì ra là tay dắt gái!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương