Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 204 : Nguy cơ khiến người ta cười nhạo
Hai người lần đầu ước hẹn quan trọng không phải đồ ăn quá phong phú, tốn bao nhiêu tiền mà là hai bên có được vui vẻ hay không. Nhiều năm sau hồi tưởng lại, có thể trở thành một hồi ức đẹp đẽ hay không.
Lưu Anh Nam và Lăng Vân cùng nhau động thủ, thu dọn sạch sẽ căn nhà bếp bừa bộn. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lăng Vân vẫn chưa hết hy vọng nói:
- Chi bằng thế này, chúng mình mỗi người nấu một bát mỳ, sau đó cho đối phương ăn, xem xem ai nấu ngon hơn?
- Anh chỉ biết nấu mì, cùng lắm là đập thêm quả trứng. –Lưu Anh Nam xấu hổ nói.
Lăng Vân cười to nói:
- Thế anh không bằng em rồi, em ngoại trừ biết nấu mì, còn biết tráng trứng.
- Vậy còn chờ gì nữa, làm đi thôi!
Lưu Anh Nam chiếm bếp, Lăng Vân độc chiếm lò vi sóng, hai người hết sức tập trung, mỗi người tự thi triển tuyệt học sở trường của mình. Chỉ thấy nước sôi ùng ục, sợi mì lềnh bềnh, xoong nồi chảo chậu vang lên leng keng hệt như đang nấu một bữa Mãn Hán Toàn Tịch(bữa ăn của vua chúa) vậy. Thực ra chẳng qua chỉ là đang nấu mì, hơn nữa Lưu Anh Nam quên bỏ muối, Lăng Vân chẳng đợi nước sôi đã bỏ cả bánh mì sợi xuống.
Song hai người rốt cuộc đã thành công, Lưu Anh Nam đưa một bát mỳ không nóng hôi hổi cho Lăng Vân, Lăng Vân tương tự cũng đưa một bát mỳ "chính là vị này" cho hắn. Hai người ngồi trên sô pha, cùng nhau động đũa. Sau khi ăn một miếng liền bình phẩm lẫn nhau. Lăng Vân nói trước:
- Anh ở dưới cứng quá.
Lưu Anh Nam nuốt một hớp nước canh nói: - Em ở dưới nhiều nước quá!
Sau khi nói xong lời này hai người đều thộn ra. Sau đó Lưu Anh Nam cười sặc sụa, Lăng Vân ôm mặt nhào lên ghế sô pha, rất lâu không muốn đứng dậy.
Rất lâu sau khi Lưu Anh Nam cười đã, Lăng Vân cũng không xấu hổ nữa. Lưu Anh Nam chủ động nói:
- Bỏ đi, nếu mỳ hai ta nấu đều không ngon, vậy cứ gọi đồ bán ngoài đi, ngoại trừ xiên nướng cay thì món gì cũng được.
Lăng Vân ôm mặt gật đầu, Lưu Anh Nam gọi đồ bán ngoài tới. Thực ra hai người vốn không quan tâm ăn cái gì, chỉ cần có thể ăn cùng nhau là được. Lưu Anh Nam nhiệt tình chủ động giúp Lăng Vân nhặt tất cả ớt bột, hạt tiêu trong đồ ăn. Nhỡ đâu hôm nay ngồi chung hòa hợp, phát triển thuận lợi có đột phá, quá cay sẽ ảnh hưởng tới "lớp da mẫn cảm".
Lăng Vân thấy hắn kiên nhẫn tỉ mỉ nhặt hạt tiêu, rất tự nhiên nghĩ đến câu chuyện người bạn trai không cho bạn gái ăn xiên nướng cay hôm trước, cũng biết Lưu Anh Nam mang lòng xấu xa. Cô nàng muốn cho Lưu Anh Nam từ bỏ ý định này đi, đừng nói bây giờ, cho dù sau này phát triển tới bước đó, cho dù trở thành vợ chồng, cô nàng cũng tuyệt đối không làm như vậy… (BJ =)))Nhưng cô nàng còn chưa mở miệng thì điện thoại của cô vang lên, chuông điện thoại là:
- Cho em một nụ hôn, có thể chăng…
Cô nàng vừa muốn tiếp điện thoại thì Lưu Anh Nam lại giành trước một bước, không nói hai lời hôn một cái lên mặt cô nàng, thuận miệng nói:
- Có thể!
Lăng Vân vừa xấu hổ vừa giận vừa bất đắc dĩ, vẫn phải tiếp điện thoại. Song đầu bên kia điện thoại chỉ nói vài câu, cô nàng liền biến sắc, từ vẻ e thẹn lúc nãy biến thành ngưng trọng.
- Sao thế? –Nom cô nàng nặng trĩu cõi lòng cúp điện thoại, Lưu Anh Nam quan tâm hỏi.
Lăng Vân cố nặn ra một nụ cười gượng ép nói:
- Không sao đâu, chúng mình ăn tiếp đi. Em vốn không quan tâm tới khu quy hoạch Nam nội thành gì kia, song không ngờ rằng một bệnh viện công lập bọn em đã bỏ vốn xây dựng một nửa, nhưng vốn xây dựng của nửa sau lại chậm chạp chưa đến nơi. Em đương nhiên biết bí thư thị ủy rất bận, đi họp ở thủ đô. Em cũng biết phó bí thư và thị trưởng không hề phụ trách hạng mục này, em vốn dĩ không muốn quản những hộ gia đình vì bệnh viện công lập này mới quyết định di dời kia. Dự án công trình cmn, còn có xét duyệt khoản vay chết tiệt, cùng tên giám đốc ngân hàng đầu hói, không có lông mày kia… Thật đó, tin em đi, em chẳng liên can tới những việc này, chúng ta ăn cơm đi. Chiếc đùi gà này ngon quá!
Trông Lăng Vân lửa giận ngút trời gặm cắn, Lưu Anh Nam yếu ớt nhắc nhở:
- Em ăn là móng giò!
- Má! –Lăng Vân mắng to một tiếng, ném móng giò đi, bất kỳ ai đều nhìn ra cô nàng sắp nổi điên. Lưu Anh Nam vội vàng kéo tay cô nàng nói:
- Em biết không, anh cũng không quan tâm đến bữa ăn này cho lắm, chỉ là một bữa ăn nhanh mà thôi. Ngược lại, anh luôn quan tâm tới chế độ chữa bệnh ở nước ta, nhất là bệnh viện công lập, nhờ chính sách mới rốt cuộc có thể mang tới cho người dân những lợi ích thực tế như thế nào?
- Không chỉ là ưu đãi đơn giản như vậy. Lăng Vân lập tức có hứng thú, kích động nói:
- Bệnh viện này sẽ là đơn vị thí điểm thực hiện chính sách bảo hiểm y tế mới, ngoại trừ có rất nhiều chính sách ưu đãi, chủ yếu nhất vẫn là một bệnh viên hiện đại hóa, trình độ khoa học kỹ thuật có thể dẫn đầu toàn quốc, trong đó có rất nhiều thiết bị tinh vi được nhập khẩu đều bằng danh nghĩa công ty chúng em, chỉ xây dựng trong khu quy hoạch Nam nội thành. Anh biết đấy, Nam nội thành có khu thành cũ, trong đó có rất nhiều người cao tuổi, đi đứng khó khăn, chữa trị luôn là vấn đề lớn nhất của họ. Lúc di dời trước đó, họ đáp ứng một cách sảng khoái, chính là vì muốn xây dựng bệnh viện này. Mà luc ấy bên em thương lượng với chính phủ cũng rất tốt, công ty chúng em và chính phủ chia nhau gánh vác toàn bộ vốn đầu tư. Nhưng bây giờ công ty chúng em đã thực hiện hứa hẹn dựa theo hợp đồng, song một nửa hạng mục công trình còn lại, chính phủ lại lề mề không chuyển giao tới. Hiện tại còn cách ngày khánh thành càng lúc càng gần, rất nhiều người già đều đang trông ngóng, nếu ngay cả thiết bị cơ sở hạ tầng chúng em đều không thể hoàn thành, thì sao có thể tạo tín nhiệm với người khác chứ!
- Vậy em có thể tìm các lãnh đạo trong chính phủ mà? –Lưu Anh Nam cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
- Các vị lãnh đạo? Hừ, các vị lãnh đạo trong chính phủ đều đi họp ở thủ đô, hơn nữa tình hình bây giờ rất phức tạp, lập tức sắp tuyển cử nhiệm kỳ mới rồi, các lãnh đạo rất có khả năng phải về hưu, tóm lại rất nhanh sẽ không phụ trách nơi đây, các vị còn sót lại đều không phụ trách hạng mục công trình này. Song quan trọng nhất chính là, lúc ấy chính phủ giao chuyện này cho ngân hàng cổ phần thuộc phía chính phủ phụ trách, lãnh đạo đã thăm hỏi, tất cả các hạng mục đều do ngân hàng cổ phần cấp phát, nhưng bây giờ vị giám đốc của ngân hàng ấy lại luôn giả ngây giả ngô. Nếu không phải là trốn tránh không gặp, thì có lẽ đã chết trên bụng cô vợ bé nào rồi!
Lăng Vân sốt sắng thật rồi, không ngờ lại mắng ra lời thô tục. Lưu Anh Nam rất im lặng, là thất vọng với chính phủ mà cảm thấy im lặng, đây là công trình tạo phúc cho dân lớn cỡ nào chứ, với lãnh đạo thì lại là chiến tích lớn biết nhường nào. Nhưng ở thời kỳ mẫn cảm như "nhiệm kỳ mới" này, tương lai của bản thân các lãnh đạo còn chưa biết, công trình làm xong, có lẽ y đã rớt đài rồi, công lao là của lãnh đạo nhiệm kỳ tiếp theo. Mà nếu công trình chưa hoàn thành, thì chi bằng nhân cơ hội bây giờ liền kéo dài, củ khoai nóng cũng lưu lại cho người nhiệm kỳ tiếp theo. Lúc này, nếu bên trên có người, đi thủ đô "hoạt động" một chút mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Mà những vị quan lại khác trong chính phủ do không biết hướng đi cụ thể của các lãnh đạo, nên càng không dám tham công.
Còn có vị giám đốc của ngân hàng cổ phần phía chính phủ kia nữa. Thực ra bây giờ vấn đề nhiều nhất thuộc về ngân hàng cổ phần, làm ăn thì ra ba vào bảy, lời sinh lời, tiền sinh tiền. Nhất là rơi lên đầu vị chủ quản, một chữ ký có thể giảm bớt biết bao lợi tức, một cuộc điện thoại có thể cấp phát biết bao nhiêu khoản, lợi tích từ tiền hoa hồng, tiền được chia trong đó người thường không cách nào tưởng tượng nổi. Cho dù tính mạo hiểm là rất lớn nhưng các lãnh đạo vẫn có cách. Chúng ta thường xuyên sẽ nhìn thấy ngân hàng nông nghiệp nào đó, ngân hàng công thương nào đó hở ra cái là tu sửa, công trình khổng lồ, mang tiếng nhằm để tăng thêm điều kiện bảo an, để tiện phục vụ nhân dân tốt hơn, thực ra chính là vì tiền ăn chia của hạng mục công trình được tu sủa.
Về chuyện này, Lưu Anh Nam dùng tâm lý của tiểu thị dân để phân tích. Do vốn đầu tư công trình rất lớn, rất có khả năng bị lãnh đạo ngân hàng tham ô, hoặc mượn tạm đẩy tiền ra ngoài, cho dù chỉ là thời hạn ngắn nhưng tiền lãi rất kinh người. Hoặc hoàn toàn bị hắn ta tham ô, ôm mất, cho nên lôi đi kéo lại hoàn toàn không có cách nào đền bù, bây giờ liền trốn tránh không gặp, chờ kết quả cuối cùng của các lãnh đạo phía chính phủ là đi hay ở thì sẽ quyết định tiếp, đến lúc ấy biết đâu vi-sa thậm chí thẻ xanh của lãnh đạo ngân hàng đều đã làm xong hết cả rồi ấy chứ!
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
40 chương
20 chương
1509 chương
41 chương