Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 188 : Trị kẻ xấu
Lưu Anh Nam đã hiểu, cô tới đây chính là muốn hoàn toàn đè đầu ba cô gái này. Thù hận của phụ nữ cũng như tình bạn giữa họ, tới vội vàng đi vội vã khiến người ta không thể lý giải.
Rất nhanh, ba cô gái cầm humberger và Coca trở lại, toàn bộ đều không lưu tâm tới Hồng Hà, mà là hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào đám người đi lại ở cửa, còn thỉnh thoảng nhìn đồng hồ.
Mười phút sau, ba cô gái cùng Cửu Thế Sửu Nữ đều hưng phấn lên, Lưu Anh Nam cũng vội vàng nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một cậu con trai mười tám mười chín tuổi xuất hiện, mặc quần bò áo phông đi giày thể thao, cách ăn mặc rất thoải mái, còn đeo một chiếc ba lô thể thao, đeo một đôi tai nghe rất lớn, để mái tóc dài che nửa bên mặt. Nói thật chẳng nhìn ra cậu ta anh tuấn cỡ nào, cùng lắm là kiểu lạnh lùng mà nữ sinh thích.
Cậu trai lạnh lùng vừa xuất hiện, ba nữ sinh vô cùng kích động, song song đứng dậy chào:
- Hey, anh đẹp trai, ở đây có chỗ ngồi nè.
Cậu trai nhìn thấy họ liền mỉm cười, lộ ra một hàm răng đều đặn. Đột nhiên, chàng trai thoáng cái đờ đẫn, chuyển dời ánh mắt tới bàn bên. Lưu Anh Nam quay đầu nhìn, cũng suýt nữa nhảy xổ lên. Cửu Thế Sửu Nữ ngồi ở phía đối diện không ngờ lại gác đôi chân trắng muốt thon dài lên trên bàn, hai chân đan vào nhau, thon dài mượt mà, trơn bóng như gấm vóc, long lanh lấp lánh. Lưu Anh Nam đều muốn chui xuống gầm bàn để nhìn trộm lộ hàng.
Động tác khêu gợi lả lơi này có sức hấp dẫn trí mạng với nam sinh. Nam sinh thích mỹ nữ thành thục gợi cảm, thanh niên lớn tuổi như Lưu Anh Nam lại thích bé gái trẻ tuổi ngây thơ, đây là tính người. Bởi vì bên cạnh nam sinh có quá nhiều bé gái ngây ngô, mà thanh niên lớn tuổi đã gặp qua quá nhiều gái ế cùng tuổi, cho nên đều có ý nghĩ vượt ranh giới.
- Anh đẹp trai, chỗ này cũng có chỗ. –Cửu Thế Sửu Nữ dùng mũi chân bó trong giầy cao gót chỉ vào chỗ bên cạnh mình, mỉm cười nói.
Hành động này làm cho ba nữ sinh ở bàn bên cạnh nghiến răng kèn kẹt, thầm mắng cô lẳng lơ không biết xấu hổ. Song chiến tranh giữa phụ nữ từ trước tới nay luôn không để ý quá trình và thủ đoạn, chỉ chú trọng kết quả.
Cửu Thế Sửu Nữ dùng động tác vô cùng lười nhác, tràn đầy dụ hoặc thả cặp chân đẹp tuyệt thế kia xuống. Trong nháy mắt ấy, quần lót như ẩn như hiện, Lưu Anh Nam nhìn mà nuốt nước bọt một trận, nam sinh nọ càng không thua kém chảy cả máu mũi, ôm mặt chạy đi như điên, đằng sau vang lên tiếng cười lớn thắng lợi của Cửu Thế Sửu Nữ.
Lưu Anh Nam thầm thương thay cho nam sinh kia, mọi chuyện ngày hôm nay, có lẽ trong thời gian dài sẽ không thể quên nổi. Không chỉ là cậu ta, xung quanh còn có không ít người chảy máu mũi, còn có rất nhiều người chụp được cảnh kích động lòng người ấy, ngày mai trên mạng sẽ xuất hiện ảnh của chị hào phóng mới.
- Này, cô đừng quá đáng, đây không phải thân thể cô, sau này người ta còn phải sống tiếp nữa đó. –Tuy Lưu Anh Nam rất muốn nhìn nhưng vẫn đưa ra lời cảnh cáo tất yếu.
Cửu Thế Sửu Nữ le lưỡi đáng yêu về phía hắn, xoay người đi mua cơm. Nom tư thế đi đường kia, hệt như máy bay chiến đấu đang tấn công, kiêu ngạo ngang ngược.
Lưu Anh Nam vốn tưởng rằng mọi chuyện đến đây sẽ kết thúc, nhưng vừa ăn cơm thì nghe ba nữ sinh bàn bên tức giận mắng:
- Các thím bây giờ thật không biết xấu hổ, thích nhất là dựa vào xác thịt hấp dẫn nam sinh.
- Đúng, đúng, thấp hèn y hệt con bé xấu xí kia. –Một nữ sinh khác nói.
- Được rồi được rồi, đừng nhắc tới nó, nó đã không còn nữa rồi. –Nữ sinh thứ ba hơi sợ hãi nói, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía chỗ ngồi để trống kia.
- Sao thế Tiểu Lệ? Cậu còn nghĩ tới nó à? Hừ, con ma lem ấy suốt ngày bám lấy chúng ta, hại bọn mình bị người ta cười nhạo, không ngờ còn tưởng rằng bạn Vương Mãnh lớp bên thật sự kết giao với nó, không biết tự lượng sức, cũng không xem xem mình có tiết hạnh gì. Chết cũng tốt, đỡ lãng phí không khí. –Nữ sinh điêu ngoa không hề kiêng nể nói.
Trong tích tắc Lưu Anh Nam cảm giác thấy một luồng oán niệm vô cùng cường đại xông tận trời, trên khuôn mặt đẹp mê hồn của Hồng Hà dâng lên một lớp khói đen đáng sợ. Lưu Anh Nam hoảng sợ, không ngờ rằng những nữ sinh trẻ tuổi này lại xấu xa như vậy, nếu khơi dậy oán khí của cô ta thì hỏng bét.
- Đừng kích động, đừng kích động, tôi giúp cô trả thù. –Lưu Anh Nam vội vàng nói. Cửu Thế Sửu Nữ thoáng sững sờ, nhất thời lệ khí giảm mạnh, tò mò nhìn Lưu Anh Nam. Nên biết, cô sống chín đời chín kiếp, chưa từng có người đàn ông nào sẵn lòng làm bất kỳ chuyện gì cho cô, Lưu Anh Nam là người đầu tiên, khiến cô có cảm giác được người che chở.
Cô dùng ánh mắt cực kỳ mê trai nhìn Lưu Anh Nam, dịu dàng gật đầu, hệt như giao phó cả người mình cho Lưu Anh Nam vậy.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, hắn vội vàng đứng dậy. Mấy cô nữ sinh bàn bên còn đang nói những lời cực kỳ ác độc như ma lem, không biết xấu hổ gì đó, chẳng những không tôn trọng người khác, cũng vấy bẩn hình tượng của mình.
Họ chỉ chỉ trỏ trỏ vào chỗ ngồi để trống kia, đó chính là vị trí ngày thường Cửu Thế Sửu Nữ hay ngồi, hệt như cô đang ở ngay đó vậy…
Lưu Anh Nam nảy mưu kế, nghĩ được một biện pháp tốt trừng phạt những cô nữ sinh miệng bẩn thỉu này.
Hắn cười ha ha đi tới, các cô nữ sinh thoáng cái dừng đề tài, sửng sốt nhìn hắn. Song hắn vừa không đẹp trai cũng không phải anh chàng lạnh lùng, nữ sinh không hề có hứng thú với hắn. Hắn đi thẳng tới bên chỗ ngồi để trống, hai mắt trống rỗng vô thần, cứ như thể đần thối ra vậy:
- Hey em gái, anh có thể mời em uống một ly nước trái cây không?
- Này, chú ơi, chú tìm nhầm người rồi đấy, có thời gian thì tốt hơn hết cầm cá vàng tới nhà trẻ đi. –Một nữ sinh khinh thường nói. Hai nữ sinh khác cũng bật cười theo.
Nào hay Lưu Anh Nam coi như không có gì, thậm chí giống như không nghe thấy họ nói vậy, ngay cả liếc đều không liếc ba người họ lấy một cái, chỉ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi để trống kia. Hắn lại dịu dàng nói:
- Nào em gái, anh không phải người xấu, chỉ muốn mời em uống một ly nước trái cây tâm sự mà thôi.
- Này chú, chú có bệnh à? Chỗ đó vốn không có người mà. –Nữ sinh quát.
Lưu Anh Nam vẫn không ngước mắt, chỉ nhìn chằm chằm chỗ ngồi không người kia, nói:
- Em gái, tuy em không xinh đẹp nhưng làm người không phải chỉ nhìn bề ngoài, có người xinh đẹp lại lòng dạ như rắn rết, có người dung mạo xấu xí lại có tấm lòng như pha lê. Đi nào, cùng anh uống ly nước trái cây nào….
Nói xong, Lưu Anh Nam đưa tay về phía chỗ ngồi không người, ai dè còn làm ra động tác cầm tay, sau đó lại vươn cánh tay làm một động tác vòng qua eo, từ từ đi về phía ô cửa bán nước trái cây…
Lại nhìn ba nữ sinh kia, ai nấy sắc mặt xám nghoét như tro, mái tóc dựng đứng từng sợi, da gà trong nháy mắt nổi đầy, không hẹn mà cùng nhìn vào chỗ ngồi để trống nọ, trong tích tắc như nhìn thấy Cửu Thế Sửu Nữ đang mỉm cười với họ. Ba cô nữ sinh hét toáng lên rồi lao ra ngoài như phát điên.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương