Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 186 : Choáng ngợp
Tên của Cửu Thế Sửu Nữ ở kiếp này gọi là Trần Lâm Viện, năm nay mới mười chín tuổi, là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thành phố này, điều kiện gia đình bình thường, cha mẹ đều là người làm công. Bởi vì dung mạo cô xấu xí, liên lụy cha mẹ cũng thường xuyên bị người ta cười nhạo, cho nên cô không được cha mẹ đối xử tử tế, sau khi chết cũng không có bất kỳ oán niệm và lưu luyến gì với mọi việc lúc còn sống, chỉ oán dung mạo xấu xí của mình mà thôi.
Song ít nhất vào hôm nay, cô có thể đường đường chính chính làm mỹ nữ trong một ngày.
Lưu Anh Nam và cô cùng nhau ngồi trên taxi, cô và hắn nói nói cười cười, vui vẻ giống như một chú chim non vừa mới bay ra khỏi lồng. Cô ngồi ở ghế sau, một mực ngắm bộ dáng của mình từ trong gương chiếu hậu, càng ngắm càng thích.
Lưu Anh Nam nhìn mà cũng thích theo, Hồng Hà quả thật là mỹ nữ khó gặp, ngũ quan bất kể là nhìn riêng biệt hay kết hợp với nhau, đều là dễ coi như thế, khiến người ta mê mẩn một cách không tự chủ. Thông qua gương, Lưu Anh Nam còn có thể nhìn thấy linh hồn thực sự của Hồng Hà ở sâu trong đầu, cô nàng ít nhiều vẫn có chút mệt mỏi và không thích ứng, dẫu sao thân thể của mình đã dùng hơn hai mươi năm, bỗng nhiên giao cho người khác sử dụng, ngẫm lại đều cảm thấy kỳ cục. Chỉ đáng tiếc, bây giờ cô nàng không làm gì được, chỉ có thể làm một người đứng xem. Song, tuy cô nàng luôn có lòng tin với dung mạo của mình, nhưng lại chưa bao giờ coi dung mạo của mình thành vốn liếng đáng kiêu ngạo mà khoe khoang, cô nàng vững tin rằng phụ nữ thông minh mới là quan trọng nhất. Hôm nay vừa vặn nhân cơ hội này vứt bỏ sự thông minh của mình, mặc sức phô bày nhan sắc, nhìn xem sức hấp dẫn của mình rốt cuộc lớn chừng nào.
Dưới sự thúc giục của cô gái, xe taxi lái rất nhanh, đi thẳng tới khu sầm uất có lượng người lớn nhất ở trung tâm thành phố. Cô rốt cuộc đã biến thành mỹ nữ, đương nhiên phải tìm nơi nhiều người nhất để khoe khoang một bận.
Sau khi xuống xe, đối diện với dòng người ào ào chính là con đường dành riêng cho người đi bộ ở trung tâm. Lưu Anh Nam nhất thời cảm thấy đã tới đúng chỗ, đôi mắt không đủ dùng. Lúc này đã là đầu thu, tuy thời tiết vẫn rất nóng nhưng cánh phụ nữ đều hiểu rõ, thời gian mặc váy ngắn tất chân càng lúc càng ít, ắt phải nhân dịp này mặc sự phô bày làn da trắng muốt, đôi chân ngọc thon dài của mình. Cho nên đưa mắt dõi nhìn cả con đường, ngoài váy ngắn chính là quần đùi, ngoài màu đen chính là màu da.
Lưu Anh Nam vốn cho rằng Cửu Thế Sửu Nữ sẽ gia nhập vào đội ngũ của họ, đi đi lại lại, dạo qua dạo lại, coi như đi dạo là được. Nhưng không ngờ rằng, cô gái này lại đâm thẳng vào bách hóa, đi thẳng tới khu nữ trang, tuy không phải hàng hiệu gì nhưng Lưu Anh Nam loáng thoáng ý thức được rằng, ví tiền của mình đang than khóc.
May mà hắn kiếm được một tờ chi phiếu giá trị lớn từ chỗ người đẹp đạo cô, vừa vặn làm kinh phí hoạt động trừ khử oán niệm ác linh, tiêu thì tiêu. Nếu đã muốn giúp Cửu Thế Sửu Nữ hoàn thành tâm nguyện, vậy thì giúp người phải giúp đến cùng, đưa quỷ đến tận địa ngục, tận khả năng để nàng ta hưởng thụ một ngày này, sướng cũng phải sướng cho đã đời.
Song theo phụ nữ dạo phố quả thật không dễ dàng, họ hoàn toàn giống như cỗ máy kông biết mệt mỏi. May mà cuối cùng đã chọn được một cửa hàng, nàng ta thử liên tiếp vài bộ quần áo cực kỳ gợi cảm, vải vóc so với bikini đều ít hơn, xuyên qua gương Lưu Anh Nam lại nhìn thấy linh hồn thật sự của Hồng Hà, trong sự thẹn thùng mang theo vài phần mong chờ, còn có vài phần rầu rĩ.
Quần áo quả thật rất gợi cảm, Hồng Hà đúng là cũng rất xinh đẹp, chỉ đáng tiếc dáng người cup A quá thua sút. Rất hiển nhiên Cửu Thế Sửu Nữ cũng ý thức được điểm này, nếu đã muốn thỏa lòng thì đương nhiên phải lấy ra mặt tốt nhất. Cho nên nàng ta nghĩ trước nghĩ sau, thay đi đổi lại, cuối cùng chọn một chiếc áo lưới xuyên thấu, đằng trước bùng nhùng không nhìn ra kích cỡ của hai ngọn núi, nhưng mặt sau xuyên thấu lại có thể nhìn thấy làn da long lanh như ngọc, rồi kết hợp với một chiếc váy siêu ngắn.
Là váy siêu ngắn tuyệt đối, chỉ kém vài cm là ngang mông rồi! Lại kết hợp với một đôi giày cao gót bảy tám cm khiến đôi chân ngọc trắng muốt thon dài của Hồng Hà toát ra sức hấp dẫn câu hồn đoạt mệnh.
Sau đó, cô nàng lại đi tới một tiệm tóc, tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp dựa theo bộ quần áo gợi cảm này để thiết kế tạo hình.
Lưu Anh Nam nhàm chán đi lại bên lề đường, muốn từ trong sạp hàng vỉa hè xem xem có cái gì hợp với mình không, sắp sang mùa rồi, mình cũng phải mua thêm quần áo.
Không đi bao xa thì nhìn thấy một chủ sạp bán quần bó cầm loa to hô:
- Cửa hàng vì kinh doanh không tốt, bà chủ đã chạy, ông chủ không còn lòng dạ kinh doanh, mỗi chiếc giá đặc biệt chỉ 20 nguyên!
Ngay phía đối diện gã cũng có một sạp hàng, cũng là bán quần bò, người ta bảo đồng hành là oan gia, biểu ngữ quảng cáo của y là:
- Do kinh doanh hợp lý, ông chủ được mùa cả sự nghiệp và tình yêu, vì chúc mừng ông chủ cưới được vợ hiền, hạ giá đặc biệt, mỗi chiếc 18 nguyên.
Lưu Anh Nam rất muốn đi tới hỏi ông chủ 20 nguyên rằng, bà chủ có phải bị ông chủ phía đối diện dắt đi rồi không?
Con người ta bây giờ vì kiếm tiền thật là kiểu gì cũng nghĩ ra được. Biết sao được, thị trường bão hòa, dựa vào buôn bán nhỏ muốn làm giàu là không có khả năng, muốn ấm no thì ắt phải chịu vất vả cộng thêm có sáng kiến.
Giống như một chủ sạp bán quần lót, biểu ngữ quảng cáo rất hấp dẫn mọi người:
- Quần lót tình lữ, 10 nguyên 3 chiếc.
Nghe quảng cáo này xong lúc ấy Lưu Anh Nam liền hôn mê, 10 nguyên 3 chiếc, còn quần lót tình lữ. Tình lữ mỗi người một chiếc, chiếc còn lại kia rốt cuộc là cho nam hay cho nữ? Lưu Anh Nam ma xui quỷ khiến một hơi mua liền sáu chiếc, một chiếc nam năm chiếc nữ, lúc trả tiền xách một túi quần lót tình lữ mới hồi hồn, mua nhiều như vậy, không biết ý nghĩa cho điều gì?
Khi hắn trở lại thẩm mỹ viện, nhân viên tiệm nói chuyện tạo mẫu của Cửu Thế Sửu Nữ đã hoàn thành, bây giờ đang hong khô tóc, sắp ra ngoài ngay bây giờ rồi…
Lời của nhân viên tiệm còn chưa dứt Lưu Anh Nam đã nghe thấy tiếng giày cao gót lanh lảnh, dễ nghe êm tai, giống như giẫm lên trái tim vậy. Hắn nhìn nương theo âm thanh, nhất thời cảm thấy một luồng ánh sáng chói mắt vụt qua, suýt nữa đâm mù đôi Âm Dương Nhãn của hắn.
Trước mắt xuất hiện một vị mỹ nữ như nữ thần chỉ ở trong mộng mới có thể xuất hiện. Chỉ thấy một mái tóc màu đỏ mận chín xõa tung tự nhiên hình cuộn sóng, cái trán trơn bóng đầy đặn trắng muốt như mỹ ngọc, một hồ nước sâu trong veo ở trong đôi mắt phượng đang lăn tăn sóng gợn, chiếc mũi ngọc cao thẳng hệt như trân châu, cánh môi đỏ tươi mềm mại rực rỡ như hoa hồng, tràn đầy tươi đẹp, có sự đáng yêu xinh xắn không diễn tả được bằng lời, đẹp không gì sánh bằng, hệt như Dao Trì Tiên Tử hạ trần. Đương nhiên, là tiên tử hạ phàm tắm rửa, bởi vì bộ quần áo này chẳng khác mảnh bikini là mấy.
Nhất là chiếc váy siêu ngắn kia, so với vải làm quần bơi nam còn ít hơn. Song có cặp đùi đẹp hệt như được Đấng sáng thế dày công chế tạo, mặc ngắn chút cũng không sao, chỉ là cần dũng cảm lộ ra mà thôi.
Cô nàng soi gương rất lâu, có chút không dám tin. Không chỉ là nàng ta, mà ngay cả bản thân Hồng Hà cũng không tin sau khi dày công trang điểm mình lại có thể xinh đẹp đến mức này. Không nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng xem như hoa nhường nguyệt thẹn.
Trần Lâm Viện cao hứng không thôi, soi gương cười ngây ngô rất lâu mới khoác cánh tay Lưu Anh Nam đi ra ngoài, đâm thẳng vào con đường dành cho người đi bộ tấp nập người qua lại, thỏa sức phô bày nhan sắc của mình…
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương