Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 170 : Khởi tử hồi sinh

Hồng Hà hung ác mắng đứa em trai phá sản rồi vội vàng cúp điện thoại, sau khi đứng dậy đã rơi lệ đầy mặt. Con người ta không có quyền lựa chọn cha mẹ, bất kể cha mẹ đối đãi với con cái thế nào, đều đã nuôi nấng mình mà không lấy gì báo đáp nổi. Cho nên khi nghe thấy tiếng chiêng trống ở bên kia, Hồng Hà biết cha cô nàng đã qua đời, lập tức rơi lệ như mưa, đau thương khó nén. Song đây là việc nhà của Hồng Hà, Lưu Anh Nam không có lòng tiếp tục mập mờ nữa, có tang sự hắn cũng không tiện tham dự, nhưng má má của cô nhi viện lại không yên tâm, nói Hồng Hà ở trong nhà không có địa vị, lại đang có cuộc tranh đoạt di sản. Má má lo Hồng Hà sẽ bị ức hiếp, cho nên dặn dò Lưu Anh Nam theo tới xem xem. Lưu Anh Nam vốn không muốn tham dự nhưng lời của má má lại không thể không nghe, bất đắc dĩ đành phải đi theo. Thực ra Lưu Anh Nam không muốn nhất chính là tham gia tang lễ. Hễ là người chết, bất kể đột tử hay đến tuổi chết, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ lòng mang oán niệm, nhưng điều đó không bao gồm cả những âm hồn chết một cách tự nhiên. Chỉ cần chờ tới một thời điểm, những âm hồn này không cần bắt cũng sẽ tự động hồn về Địa Phủ. Nếu hắn tới, thì chẳng khác nào rảnh rỗi sinh nông nỗi. Nhưng giống như Hồng Hà, cho dù cha không đối đãi tốt với cô nàng nhưng ơn sinh thành vẫn luôn chất chứa trong lòng. Tuy má má của cô nhi viện không sinh ra hắn nhưng lại có ơn dưỡng dục với hắn, cả đời má má đều nghĩ cho người khác, bản thân thì vô dục vô cầu. Lưu Anh Nam thật sự không biết báo đáp thế nào, đương nhiên sẽ không làm trái ý của bà. Lưu Anh Nam vội vàng lao ra ngoài, vừa vặn ở cửa thôn nhìn thấy Hồng Hà đúng lúc vẫy một chiếc taxi. Lưu Anh Nam thuận thế cũng theo lên xe, Hồng Hà lúc này đang khóc nức nở, đau thương khó nén, hoàn toàn không rảnh để tâm tới Lưu Anh Nam, vội vàng báo địa chỉ nhà mình rồi ôm mặt khóc. Lưu Anh Nam không biết nhất chính là an ủi thân nhân người chết, bởi vì hắn tiếp xúc trực tiếp đều là bản thân người chết. Bởi vậy, hắn đành đưa một chiếc khăn tay cho Hồng Hà ở bên cạnh, lúc xuống xe, tài xế taxi thu thêm hai nguyên tiền khăn tay. Lưu Anh Nam chưa từng gặp được thiện nhân xây dựng cô nhi viện, cũng chính là Hồng lão tiên sinh cha Hồng Hà. Tất cả các anh chị em trong cô nhi viện đều lòng mang cảm kích với ông ấy, nếu không phải Hồng lão tiên sinh trước sau không lộ mặt, má má lại không chịu tiết lộ thì họ đã sớm muốn đi thăm vị thiện nhân ban ơn cứu mạng họ rồi. Nay Lưu Anh Nam có cơ hội giáp mặt cảm ơn, không ngờ rằng lại là đi tham gia tang lễ của ông. Đúng thật là thế sự vô thường mà. Song lúc theo Hồng Hà xuống xe, Lưu Anh Nam giật mình không nhỏ, bởi vì nơi đây chính là khu biệt thự ven biển đắt giá nhất sang trọng nhất cả thành phố. Ngoại trừ biệt thự ven biển sang trọng còn có bãi tắm tư nhân, bến tàu tư nhân, nơi xa một màu biển trời, cảnh sắc tươi đẹp, ở gần thì bãi cát xốp mịn, ánh nắng chan hòa, nhìn nước biển xanh thẳm trong veo tràn thẳng vào trong bể bơi biệt thự, cảm giác ngay cả biển rộng đều giống như nhà mình vậy. Cạnh bến tàu cách đó không xa có rất nhiều du thuyền sang trọng đang bỏ neo, là tượng trưng cho sự xa xỉ. Nhà ở làm toàn bằng gỗ bộc lộ vẻ cổ xưa trang nhã, thủy tinh sáng ngời lại lộ vẻ tráng lệ. Nơi này thực sự là tấc đất tấc vàng mà. Mỗi căn biệt thư đều là hàng đống tiền, nhất là biệt thự ngay sát rìa biển, một mình chiếm cả bãi tắm, cũng là biệt thự lớn nhất trong cả khu biệt thự, giá trị của nó người thường khó có thể tưởng tượng. Mà căn biệt thự này chính là nhà của Hồng Hà. Thật là thừa tiền! Lưu Anh Nam cảm khái không thôi. Đương nhiên, ngoại trừ cảm khái còn có cảm kích, Hồng lão cả đời hành thiện tích đức, chỉ riêng cô nhi viện Mái Ấm Đôi Cánh từ khi thành lập đến bây giờ đã cứu trợ hàng trăm cô nhi, điều này tương đương với cứu vớt hàng trăm sinh mạng, công đức vô lượng. Mẫu người này cho dù nhà cửa xa xỉ, cuộc sống xa hoa hơn nữa cũng là đáng, chỉ tiếc thay, vị thiện nhân này cũng có một ngày phải lìa đời. Lưu Anh Nam vừa xuống xe liền nghe thấy tiếng chiêng trống trong biệt thự. Trên con đường riêng cho xe hơi ngoài cửa đậu rất nhiều siêu xe sang trọng, mọi người ra ra vào vào, mỗi người đều là vẻ đau thương nghiêm túc. Hồng Hà vừa thấy cảnh này thì nước mắt mới khô cạn lại tràn mi lần nữa. Cô nàng bỏ mặc mọi chuyện xông vào biệt thự, Lưu Anh Nam theo sát đằng sau, chỉ thấy trong chiếc sân kiểu vườn hoa kia đầy không khí trang trọng, hương khói lượn lờ, chính giữa còn có một pháp đàn, một đám đạo cô xinh đẹp trẻ tuổi ngồi vây bốn xung quanh pháp đàn. Trên pháp đàn, một đạo cô càng xinh đẹp trẻ tuổi hơn, thân mặc hoàng bào, tóc búi cao, một tay là chuông gọi hồn, một tay là kiếm gỗ đào, trên pháp đàn có lư hương, đồ cúng, chu sa, linh phù, chậu lửa. Chỉ thấy đạo cô xinh đẹp trẻ tuổi ấy nhắm chặt hai mắt, chuông gọi hồn trong tay vang lên leng keng, kiếm gỗ đào chỉ lên trời, trong miệng lẩm nhẩm, đạo pháp có vẻ rất cao thâm. Cách đó không xa, một đội kèn trống đang ra sức diễn tấu khúc nhạc không biết tên, không phải nhạc buồn ngược lại rất vui. Trong sân còn có rất nhiều người cung kính đứng ở một bên, thành kính nhìn đạo cô xinh đẹp làm phép, trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi vẻ mặt tươi cười, còn mày đưa mắt lại với một cô em bên cạnh. Hồng Hà không buồn nhìn xung quanh, xông thẳng về phía người đàn ông trẻ tuổi ngạo mạn ngả ngớn đang mày đưa mắt lại. Cô nàng bình thường lịch sự nhã nhặn, lúc này hệt như sư tử cái nổi khùng, bay lên tung một cước thẳng vào đầu gối gã thanh niên, đau đến mức gã thanh niên nhảy chồm chồm. Hồng Hà giận dữ nói: - Thằng súc sinh, phá sản, cậu còn có chút lương tâm, chút xíu hiếu tâm nào nữa hay không… - Chị có bệnh à? Từ nhỏ đến lớn chị luôn há mồm là mắng, giơ tay là đánh tôi, bây giờ lại còn đá tôi, có ai làm chị như chị không? Chị xem xem, ở đây đều là người lịch sự có thân phận, có địa vị, chị chú ý hành động lời nói của mình có được không? –Đứa em trai phá sản đau nhe răng nhếch miệng, lại vẫn phải giả vờ phong độ. Hồng Hà nào có tâm tư để ý người bên cạnh. Cô nàng túm cổ áo đứa em trai phá sản hung ác nói: - Đứa phá sản như cậu chính là thèm đòn, cậu xem cậu đi, gây nhiều chuyện như vậy làm gì? Hồi cha còn sống sao cậu không ở bên ông ấy nhiều hơn, tận hiếu nhiều hơn, bây giờ cũng không cần làm phép, gõ chiêng gõ trống. Tang lễ long trọng gì chứ, chính là trong lòng hổ thẹn. Cậu có làm long trọng hơn thì cũng chẳng bằng việc chăm sóc tốt ông ấy lúc ông ấy còn sống đâu. Hồng Hà càng nói càng khóc không thành tiếng, lệ rơi đầy mặt. Đứa em phá sản kia thì lại vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi. Đúng vào lúc này, một thanh âm hơi khàn khàn bỗng truyền tới: - Gì mà lúc còn sống, tang lễ long trọng thế? Sao lại nói lời không lành như vậy hả? Vừa nghe thanh âm này Hồng Hà thoáng cái sững sờ. Lưu Anh Nam cũng không nhịn được nhìn nương theo thanh âm, chỉ thấy một chiếc xe lăn tự động chầm chậm từ trong phòng lái ra ngoài, bên trên có một ông già quần áo đẹp đẽ, mái tóc hoa râm, nhưng lại tinh thần quắc, mặt mày hồng hào đang ngồi. Ông cụ mặt mũi hiền lành, thần thái sáng láng, mày rậm mắt to, đầu tóc gọn gàng, ăn mặc chỉn chu, vừa nhìn chính là một người cẩn thận kỹ lưỡng, lúc này đang tự mình thao tác xe lăn chạy bằng điện, chậm rãi đi tới. Hồng Hà vừa nhìn thấy ông cụ lập tức giật nảy mình, rất lâu mới hồi hồn, nhào người tới quỳ bên chân ông cụ, kinh ngạc cầm tay ông dán lên khuôn mặt mình. Cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền tới, cô nàng kinh ngạc nói: - Cha, sao cha, cha không có việc gì à? Bệnh cũng khỏi rồi à? Thật là tốt quá… Lưu Anh Nam cũng đờ đẫn, không ngờ rằng ông cụ mặt mày hồng hào này chính là Hồng lão gia cứu trợ bọn họ, vừa mới qua cơn trúng gió, gần như biến thành người thực vật. Chỉ là người thực vật lại khỏe mạnh như xưa, hơn nữa còn dồi dào sức sống như thế. Nhìn Hồng Hà kích động như thế, vui mừng giống như khởi tử hồi sinh, nhưng đôi mắt phàm trần của cô nàng sao nhìn ra điểm khác chứ. Lúc này, đôi mắt Âm Dương Nhãn của Lưu Anh Nam nhìn đăm đăm Hồng lão, đôi mắt như nhật nguyệt, một bên lấp lánh ánh vàng, một bên lạnh lùng đạm mạc, nhìn thấy một màn rất không bình thường…