Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 167 : Quỷ mê tâm hồn
Thực ra nói hai ngọn núi của Hồng Hà giống chiếc đĩa quả thật hơi khoa trương, còn chưa đến mức lõm vào trong, thuộc về cup A điển hình.
Trong những năm trước kia cup A luôn là số đo tiêu chuẩn trong thẩm mỹ phương Đông, có thể một tay nắm vừa, phù hợp với dục vọng nắm giữ của cánh đàn ông. Cho dù hiện giờ cũng lưu hành kiểu đẹp tinh tế, còn kiểu đầy đặn ngồn ngộn kia rất nhiều người vẫn không nhìn quen, mà trước kia, càng bị coi là biểu hiện của dâm đãng trời sinh.
Chỉ là những năm gần đây, xã hội càng lúc càng thoáng, mọi người nhìn thấy sự hùng vĩ của rất nhiều cô gái Tây, cho nên quan niệm thẩm mỹ dần sinh ra biến hóa. Gái Tây người ta ngoại trừ hai ngọn núi, mũi to, mắt to, mông to, người ta chỗ nào cũng đều to, nhưng cánh phụ nữ phương Đông vẫn đua nhau noi theo, mù quáng cho rằng "to" chính là gợi cảm. Thực ra trong mắt rất nhiều người, quá to ngược lại có vẻ kềnh càng, nhất là phụ nữ phương Đông, hai ngọn núi muốn to lên nhưng vẫn muốn giữ nguyên dáng người nhỏ gọn, tạo ra vẻ rất không cân đối. Nhất là những cô rõ ràng không lớn, hoặc là lớn nhỏ vừa phải, cố tình muốn ép cho gân xanh lộ ra, làm cho rãnh sâu cao đầy, ngược lại khiến người ta cảm thấy không tự nhiên.
Mỗi người đều có đặc điểm riêng của bản thân. Giống như Diệp Tinh, thực ra hai ngọn núi cũng không lớn, mông cũng không phải căng mẩy, nhưng lại có vòng eo nhỏ nhắn, lập tức lộ ra tỷ lệ dáng người là đều đều, xinh đẹp như vậy.
Mà Hồng Hà cũng như thế. Tuy cô nàng là cup A nhưng làn da quả thật rất đẹp, trắng mịn như nước, óng ánh như ngọc. Chính vì như thế cô nàng mới bị nữ quỷ hotgirl trên mạng yêu cái đẹp, do hủy dung mạo mà chết kia bám vào.
Nói một cách không hề khoa trương rằng, làn da Hồng Hà tuyệt đối là điểm mà bất cứ con Quỷ Họa Bì nào đều yêu thích. Ngay cả Lưu Anh Nam cũng không kìm được bỏ qua cup A mà chú ý tới làn da trắng mịn, không nhịn được muốn sờ vuốt một hồi.
Hồng Hà hoàn toàn không để ý tới ánh mắt phun lửa của hắn, vẫn giữ nguyên tư thế ôm con cho bú, trên mặt lấp lánh vầng sáng thiêng liêng. Cho dù cô nàng vẫn sửa sang lại quần áo, còn lộ hết "chén cơm" của trẻ nhỏ nhưng trong nháy mắt này Lưu Anh Nam đều thu lại lòng dạ đáng khinh, nổi lòng tôn kính, bày tỏ sự kính trọng với tình mẹ vĩ đại.
Người mẹ thực sự vì đứa con sẽ không tiếc mọi giá. Chúng ta thường xuyên sẽ nhìn thấy người mẹ vĩ đại cho con bú ở trên đường, trong xe công cộng, đây là ánh sáng tình người, là sự vĩ đại của tình mẹ bao la. Nhưng bây giờ còn có một loại người, chụp ảnh mình cho con bú post lên mạng, cố ý hấp dẫn sự chú ý của người ta, nhưng chủ đề lại chẳng phải là tình mẹ vĩ đại, mà là "chén cơm" vừa trắng vừa lớn, hoàn cảnh sống xa xỉ sang trọng, kim cương và vòng tay vàng khổng lồ trên tay, dùng phương thức này khoe giàu có khoe sắc đẹp. Thật đúng là đáng thương cho đứa bé ăn sữa trong ngực cô ta!
- Nó đi đâu rồi? –Hồng Hà ngơ ngác hỏi. Cô nàng còn đang đắm chìm trong cảm giác làm mẹ, lẩm bẩm nói, ngẩn ngơ nhìn bàn tay mình.
Bất kể là phụ nữ kiểu gì, đều sẽ trở thành một người mẹ tốt. Cho dù là một con búp bê quỷ cũng có thể khơi dậy tình mẹ của họ.
Lưu Anh Nam than nhẹ, ai dè lần đầu tiên không chiếm tiện nghi, ngược lại nhẹ nhàng khép áo lót bị cuộn lên của Hồng Hà, vỗ vai cô nàng nói:
- Đừng nghĩ nữa. Thằng bé đã hồn về Địa Phủ rồi.
- Hả? Đi rồi, nó cứ thế đi mất? –Hồng Hà gần như phát điên nói, trong mắt không ngờ lại ứa lệ, hiển nhiên là bị quỷ mê tâm hồn. Cô nàng liếc qua Lưu Anh Nam, buồn bã nói:
- Anh là đàn ông không cách nào thể nghiệm được cảm giác làm mẹ. Ban nãy tôi có thể cảm nhận được rõ ràng thứ cảm giác máu mủ tình thâm đó, cảm giác đứa bé bú sữa từng chút từng chút một, được thỏa mãn, dần dần lớn lên… Cảm giác này….
Lưu Anh Nam quả thật không cách nào thể nghiệm thứ cảm giác này. Song hắn lại biết không thể để Hồng Hà tiếp tục thế nữa, bằng không thật sự sẽ bị quỷ mê tâm hồn, bản thân cô nàng sẽ biến thành bệnh thần kinh. Lưu Anh Nam kéo tay cô nàng, khiến cô nàng không thể giữ động tác ôm con nữa, nghiêm túc nói:
- Đi học có thể nhảy lớp nhưng làm người không thể nhảy cóc được đâu. Muốn làm mẹ, đầu tiên phải thể nghiệm mười tháng mang thai, một ngày sinh nở, chỉ có trải qua mười tháng gian nan ấy, cảm nhận nó lớn dần từng chút trong thân thể cô, rồi thể nghiệm lúc sinh nở là đau đớn cỡ nào, mới có thể thật sự thể nghiệm được đứa con là máu thịt cắt xuống từ trên thân thể người mẹ, mới sẽ quý trọng nó.
- Tốt nhất là đừng nên. –Hồng Hà sợ hãi lắc đầu nói:
- Tôi từng làm một cuộc phỏng vấn đặc biệt vị bác sĩ chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em, tận mặt chứng kiến quá trình sinh nở. Chỉ nhìn đã có thể cảm nhận được nỗi đau đớn đáng sợ ấy, cứ giống như ban nãy thì tốt biết bao, có luôn một đứa con cho tôi nuôi dưỡng. Đúng rồi, bé con ban nãy rốt cuộc đi đâu rồi?
- Cô đúng là bị quỷ mê tâm hồn rồi. –Lưu Anh Nam chán nản nói:
- Người quỷ khác đường. Nó thỏa mãn chấp niệm trong lòng, hóa giải oán niệm, thành công xuống Địa Phủ, chuẩn bị đầu thai chuyển thế rồi.
- Vậy tôi vĩnh viễn không thể gặp lại nó rồi? Nói thế nào nó cũng từng ăn… của tôi! –Hồng Hà hơi tiếc nuối nói.
Lưu Anh Nam gãi mặt cười hềnh hệch nói:
- Thế thì chưa chắc, đầu thai chuyển thế cũng cần thủ tục. Nếu bây giờ cô nắm chặt thời gian tạo người, biết đâu nó thực sự sẽ đầu thai làm con cô, dẫu sao đời này hai người từng có duyên phận làm mẹ con mà!
- Thật sao? –Hồng Hà lập tức nổi hứng thú:
- Anh nói đúng, bọn tôi cũng xem như có duyên mẹ con, nó thật sự sẽ đầu thai làm con tôi sao?
- Độ khả thi rất lớn. –Lưu Anh Nam cười nói: - Có điều phải nắm chặt thời gian tạo người, hôm nay cô tới thời điểm rụng trứng chưa? Việc không nên chậm trễ, vì tác thành cho duyên mẹ con của hai người, tôi liều lĩnh vậy, tận khả năng để "đạn" bắn nhanh hơn chút, nhằm chuẩn một chút, tranh thủ một phát trúng đích…
Lưu Anh Nam nói xong liền muốn cởi dây lưng. Hồng Hà thoáng cái tỉnh lại từ trong giấc mộng làm mẹ, vội vàng dùng chăn che thân thể mình nói:
- Này, anh thành thật một chút, cẩn thận tiết dương khí nhiều quá bị quỷ bám đấy.
- Hả? –Lưu Anh Nam nhìn cô nàng không nhịn được bật cười. Cô nàng này thật là nghèo thủ đoạn, không ngờ lại dùng quỷ để hù dọa mình, cũng không chịu nghe ngóng ca là người sợ quỷ bám hay sao? Ca bám lấy quỷ còn may ra!
Có điều nom bộ dạng của Hồng Hà thì biết cô nàng đã hoàn toàn tỉnh lại rồi. Phụ nữ đúng là yếu ớt, chẳng những sợ quỷ, còn dễ dàng bị quỷ mê hoặc, làm người ta không biết nên nói gì.
- Này, ban nãy bên ngoài rõ ràng sấm chớp ầm ầm, cuồng phong gào thét, vì sao bây giờ gió êm biển lặng, hệt như chưa từng xảy ra việc gì thế? –Hồng Hà nhìn song cửa sổ bị Lưu Anh Nam đập vỡ, gió hiu hiu từ bên ngoài thổi vào, thổi người ta ngưa ngứa. Trời đêm đầy sao, trăng sáng nhô cao, cô nàng lại bắt đầu phát huy bản năng phóng viên.
Lưu Anh Nam đứng bên cửa sổ, cảm xúc hơi nặng nề nói:
- Những cơn gió lạnh tia chớp màu máu lúc nãy thực ra đều là hướng về thằng bé này, bởi vì oán niệm của nó quá nặng, tùy lúc có thể hóa thành lệ quỷ đả thương người, làm trái đạo trời, cho nên mới xuất hiện dị tượng trời đất. Có điều người khác sẽ không nhìn thấy, chỉ chúng ta vì có ngọn nguồn sâu xa với quỷ nên mới có thể nhìn thấy.
- Ông trời thật là không công bằng, nó rõ ràng còn nhỏ tuổi như thế lại gặp phải tai nạn mà uổng mạng, nó không cam tâm cũng là bình thường. Nhưng ông trời lại cho sét đánh, đây rõ ràng chính là có lời oán hận cũng không để người ta nói ra mà. Có bản lãnh thì hãy dùng sấm sét đánh những tên tài xế gây chuyện bỏ trốn kia đi! –Hồng Hà phẫn nộ nói.
Lưu Anh Nam cười nhạt nói:
- Cô nói lời này hãy cẩn thận chút, coi chừng tai vách mạch rừng!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương