Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 158 : Nhân vô thập toàn
Lũ trẻ vây quanh bên người Hồng Hà đang vui mừng như điên, nhìn đống tiền mặt. Có điều chỗ tiền tài này với lũ trẻ ở đây không có bất kỳ ý nghĩa nào, ngược lại không bằng một viên kẹo, một chiếc đùi gà. Cho nên, chúng chớp đôi mắt to thuần khiết, không rõ vì sao Hồng Hà lại vui mừng như điên với từng xấp giấy đỏ.
Lưu Anh Nam nhìn lũ trẻ, đều là em trai em gái của hắn. Hắn thật lòng hy vọng chúng mãi mãi giữ lấy trái tim ngây thơ như hiện tại. Cho dù sau này bước vào xã hội cũng đừng bị lối sống xa hoa lãng phí ô nhiễm.
Khi Hồng Hà cầm từng xấp tiền mặt tới trước mặt má má, má má lại ngay cả liếc cũng không buồn liếc lấy một cái, ngược lại kéo tay Lưu Anh Nam hỏi:
- Con ơi, tiền này…
- Má má người yên tâm, trong chỗ tiền này có tự con kiếm, nhưng phần lớn đều là người hảo tâm quyên tặng, tuyệt đối là tiền sạch, đàng hoàng. Còn về những người hảo tâm quyên tặng kia, họ không muốn để lại tên, chính là hy vọng lũ trẻ ở đây không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, trưởng thành một cách khỏe mạnh vui vẻ. –Lưu Anh Nam nghiêm trang nói.
Má má gật đầu không ngừng, trong đôi mắt đục ngầu ngậm nước mắt, không ngừng nói:
- Má đã nói rồi, trên đời còn có nhiều người tốt, nhiều người tốt mà!
- Đúng thế. Dì Huệ, có khoản tiền này, việc cấp bách của chúng ta có thể giải quyết rồi. –Hồng Hà rất hưng phấn nói:
- Bây giờ dì không cần lo nghĩ nữa, cuối cùng có thể ngủ ngon một giấc rồi. Dì đã ba ngày ba đêm không nghỉ ngơi rồi đó.
- Ha ha, con nói như thế má quả thật cảm thấy buồn ngủ quá, mắt đều không mở ra được rồi. –Má má nói. Thực ra Lưu Anh Nam biết rõ, bà là quá kích động, đôi mắt đã bị nước mắt làm mơ hồ, nhưng bà không muốn rơi lệ trước mặt lũ trẻ. Bà muốn lúc nào cũng giữ vững hình tượng kiên cường, làm tấm gương cho lũ trẻ.
- Này, mấy đứa kia đừng ngây ra nữa, mau đỡ má vào nghỉ ngơi, lát nữa sẽ mua kẹo cho các em. –Hồng Hà nói. Lũ trẻ vừa nghe có kẹo, lập tức hoan hô nhảy nhót, dìu má má đi vào. Lưu Anh Nam cũng đi bên cạnh, chăm lo cho má má. Chỉ nhìn thấy Hồng Hà đứng ở cửa gọi điện thoại, mạnh miệng nói:
- Được rồi, tên khốn bị quỷ ám nhà cậu, bây giờ bọn tôi có tiền rồi, cứ dựa theo giá cậu nói, mua lại nơi đây, khiến nơi đây vĩnh viễn không có quan hệ với cậu nữa. Sau này nếu cậu dám đặt chân một bước, tôi sẽ đánh gẫy chân chó của cậu. À, đúng rồi, cậu nhớ cho kỹ, cầm khoản tiền này, quan hệ chị em giữa chúng ta cũng hoàn toàn cắt đứt, tôi sẽ xem xem tên phá gia chi tử như cậu cuối cùng sẽ có kết cục gì!
Hả? –Lưu Anh Nam rầu rĩ nhíu mày. Ngay từ đầu đã cảm thấy kỳ quái, vì sao nữ phóng viên, nữ MC của đài truyền hình lại xuất hiện ở đây, còn luôn miệng gọi dì Huệ, má má. Rất hiển nhiên Hồng Hà chẳng phải người của cô nhi viện, ban nãy cô nàng lại nói muốn mua lại chỗ này, cắt đứt quan hệ chị em, chuyện này là thế nào?
Dường như nhìn ra nỗi nghi hoặc của Lưu Anh Nam, má má kéo tay hắn nói:
- Này con, con có nhớ má từng nói với các con, Mái Ấm Đôi Cánh này là do một vị hảo tâm tự mình bỏ tiền xây dựng hay không? Vị hảo tâm này chính là cha Hồng Hà, nhiều năm như vậy, có thể nuôi lớn nhiều đứa trẻ trưởng thành, toàn bộ dựa vào sự giúp đỡ vô tư của Hồng lão tiên sinh. Nhưng gần đây Hồng lão tiên sinh đột nhiên trúng gió, biến thành người thực vật, tài sản của ông ấy toàn bộ bị người con trai út cầm đi, lập tức cắt đứt sự cung cấp cho nơi đây. Còn nghe nói nơi đây được nhà đầu tư ưng ý, muốn chiếm nhà chiếm đất phát triển nơi này. Mấy hôm trước còn gửi thông điệp bắt chúng ta rời đi, nếu không thì đòi giá gấp đôi thị trường bán lại cho chúng ta. Vì thế Hồng Hà đã trở mặt với em trai, nhưng đứa bé kia bị tiền tài che mắt, vẫn không chịu buông tha. May mà hôm nay con tới, mang theo sự giúp đỡ của người hảo tâm, bằng không đám người chúng ta có khả năng phải lưu lạc đầu đường rồi.
- Đây đúng là hổ phụ sinh khuyển tử mà! –Lưu Anh Nam nghiến răng nghiến lợi, có một người cha lương thiện như thế, giúp đỡ vô số đứa trẻ, nhưng đứa con của chính ông ấy lại lạnh lùng vô tình như thế, thật khiến người chạnh lòng. Song vẫn còn có một Hồng Hà kế thừa tình thương và sự lương thiện của người cha. Thật không ngờ rằng, thì ra Hồng Hà lại là con gái của đại ân nhân, sau này không nên cười nhạo sân bay của nàng ta nữa mới được.
- Hồng Hà là đứa bé tốt, từ sau khi Hồng lão tiên sinh lâm bệnh, cô ấy liền thay thế cha, chẳng những lấy hết số tiết kiệm của mình trợ cấp chúng ta, bản thân còn gia nhập vào trong, tự thân chăm sóc lũ trẻ. Tiếc thay, Hồng lão tiên sinh cả đời hành thiện tích đức, nhưng đối đãi với con cái của mình lại vẫn có tư tưởng trọng nam khinh nữ rất sâu sắc, chỉ cho Hồng Hà kế thừa phần nhỏ tài sản… -Má má bất đắc dĩ nói. Lưu Anh Nam cười nhạt nói:
- Điều này rất bình thường. Con người không ai là hoàn mỹ, có tư lợi mới là con người.
- Đúng, đúng, con à, con có thể nghĩ như vậy thật là tốt. Con thật sự trưởng thành rồi, có tấm lòng khoan dung độ lượng mới là đàn ông. –Má má vui vẻ an tâm nói:
- Má già rồi, cho dù có lòng cũng không có sức chăm sóc lũ trẻ nữa. Nhưng má rất vui, nhìn thấy các con trưởng thành hiểu chuyện, còn có người hảo tâm kế thừa tác phong cha như Hồng Hà, má định giao Mái Ấm Đôi Cánh cho Hồng Hà, đây dẫu sao cũng là tâm huyết của cha cô ấy, má cũng tin rằng với tình thường và năng lực của cô ấy, nhất định sẽ làm tốt hơn cả má.
Lưu Anh Nam mỉm cười thay câu trả lời, ban nãy còn nói Hồng lão tiên sinh mang tư tưởng trọng nam khinh nữ, bây giờ má má lại muốn giao Mái Ấm Đôi Cánh cho Hồng Hà, cũng là danh chính ngôn thuận, vật quy nguyên chủ. Mọi người đều là người, đều là tâm tư của mình, đây mới là chân thật.
Lúc này Hồng Hà đi tới, rất hưng phấn nói:
- Dì Huệ, người yên tâm, con đã nói xong với thằng khóc kia rồi. Nó bây giờ đang sơ thảo hợp đồng, đưa tiền xong nó sẽ không lắm lời nữa.
- Haizz, thật là khó cho con, nó dẫu sao cũng là em trai con. –Má má thở dài nói.
- Em gì chứ, nó chính là một đứa phá gia chi tử, con đang chờ xem nó xui xẻo đây. –Hồng Hà khinh thường nói:
- Được rồi dì Huệ, chuyện đã giải quyết xong, người đừng nhọc lòng nữa. Gần đây người không nghỉ ngơi tốt, thân thể người lại rất yếu ớt, tốt hơn hết hãy nghỉ ngơi đi. Lát nữa con sẽ ra ngoài đi chợ, buổi tối chúng ta ăn một bữa thật ngon.
Má má vui mừng gật đầu, từ từ nhắm mắt. Giờ phút này, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt bà, chảy vào trong hàng tóc mai bạc trắng, khiến Lưu Anh Nam nhìn mà chua xót trong lòng.
Họ thu xếp ổn thỏa cho lũ trẻ, lẳng lặng lui ra ngoài. Vừa vào tới sân, Hồng Hà liền mỉm cười nghía hắn, hừ nói:
- Không ngờ đấy. Không ngờ anh cũng đi ra từ đây, lại có thể mang nhiều tiền như vậy về, tri ân tất báo, anh là một người đàn ông thực sự.
- Tôi cũng không ngờ cô chính là con gái của vị thiện nhân đó, con gái kế thừa nghiệp cha, truyền lại tình thương, kế thừa việc thiện, đáng kính đáng phục mà. –Lưu Anh Nam cũng nói tương tự.
- Ha ha, chúng ta một người là gã đàn ông có tình có nghĩa, tri ân tất báo, một người là kỳ nữ lòng mang tình thương, giúp người làm điều tốt. Chi bằng…
- Hai ta kết hợp? –Lưu Anh Nam buột miệng, hoàn toàn theo tư duy và tiết tấu của cô nàng, nói câu tiếp theo.
- Mơ đi! –Hồng Hà hung hăng xì một tiếng:
- Việc "đã từng yêu" lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh đâu. Lần này lại muốn chiếm tiện nghi, không sợ tôi đánh gãy chân chó của anh trước à!
Lưu Anh Nam không hề gì bật cười:
- Tôi có ba chân, cô muốn đánh gẫy cái chân nào thế?
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương