Địa Phủ Lâm Thời Công
Chương 152 : Như mộng như ảo
Lưu Anh Nam "chết không nhắm mắt", trơ mắt nhìn Đa Mộng Quỷ được giải thoát thở dài một hơi, thân thể càng lúc càng sáng, cuối cùng phân tán thành từng đốm sống, như vô số đom đóm bay lượn trong căn phòng tối om này. Gã lưu luyến nhìn một lần sau cùng rồi hồn về Địa Phủ.
Có lẽ gã nhớ ra, mình thật sự là thân mật quá độ với bà xã silicon mà tẫn, mà vong. E rằng gã thật sự xấu hổ đối mặt với kiểu chết này, có lẽ là cảm thấy cuộc sống như vậy quá nhàm chán, không hề có gì đáng lưu luyến, có lẽ…
Có lẽ, rất nhiều điều có lẽ, nhưng Đa Mộng Quỷ rốt cuộc đã bay theo gió, hồn về Địa Phủ. Lưu Anh Nam cũng có thể thở dài một hơi, vừa rồi không tốn công vô ích.
Thực ra Lưu Anh Nam biết rằng quỷ rất dễ lừa, giống như thăm mộ đốt giấy vàng vậy, thông thường quỷ đều không có trí thông minh, tình thương và năng lực suy nghĩ. Hết thảy hành vi của họ đều dựa vào oán niệm và chấp niệm trong lòng. Có người hóa thành quỷ là vì báo thù, có người là lưu luyến muốn nhìn người thân thêm chút xíu, có người thì lo lắng về tài sản hồi còn sống, có người nhớ tới mối tình đầu của mình... vv… còn rất rất nhiều.
Nhưng gói gọn lại, mục đích của họ rất rõ ràng hơn nữa chỉ có một, oan hồn không tiêu tan quanh quẩn ở Nhân gian chỉ vì một mục tiêu, đây chính là oán niệm. Chỉ cần kẻ thù của kẻ đó gặp báo ứng, người thân sống yên ổn, tài sản sung công, mối tình đầu hay bị chồng đánh thì cỗ oán niệm này cũng sẽ được cởi bỏ, rồi hồn về Địa Phủ.
Lưu Anh Nam chính là lợi dụng đặc điểm này, dùng một kiểu chết gã có thể tiếp thu nhất, cũng có khả năng xảy ra trên người gã nhất, giải trừ oán niệm trong lòng gã. Hơn nữa, cuộc đời mỗi người đều có một nguyện vọng thành kính nhất, hầu như tất cả mọi người đều có nguyện vọng này, đó chính là lúc sang thế giới bên kia không đau đớn, chết một cách an tường.
Ai mà chẳng muốn chết thoải mái, không có đau đớn chứ. Đa Mộng Quỷ cũng không ngoại lệ, gã đại diện cho ý nghĩ của rất nhiều đàn ông, tinh tẫn thân vong trong lúc không ngừng lên đỉnh…
Bất kể là nguyên nhân gì, có lẽ Đa Mộng Quỷ đã hoàn toàn ngộ ra, có lẽ là thỏa mãn, tóm lại gã đã biến mất rồi. Lưu Anh Nam vừa muốn đứng dậy, chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng, suýt nữa chọc mù đôi Âm Dương Nhãn của hắn. Sau khi hắn rất vất vả khôi phục thị lực thì nhìn thấy đầu tiên chính là Lăng Vân ngất ngưởng như núi, cô nàng hôm nay mặc một bộ áo trắng, quần bò màu lam nhạt, thoạt nhìn rất trong sáng đẹp đẽ. Nhưng lúc này cô nàng lại hai tay chống nạnh, trợn trừng mắt, lỗ mũi phình to, thở phì phò, bộ dạng như núi lửa sắp phun trào. Đặc biệt là đôi mắt kia, hung ác nhìn chằm chặp vào thần binh của Lưu Anh Nam, hệt như muốn cắn đứt nó vậy.
Lưu Anh Nam vô ý thức men theo ánh mắt của cô nàng nhìn về phía thần binh mình, chỉ liếc một cái hắn cũng suýt nữa cắn lưỡi mình. Lúc này hắn chỉ mặc một chiếc quần đùi màu xám nhạt, loáng thoáng có thể nhìn thấy hình thái thần binh đang ẩn núp. Nhưng càng bắt mắt chính là: bên ngoài không ngờ lại ướt đẫm, dính nhơm nhớp, chỗ ướt đang lan tràn, chất liệu thuần vải của chiếc quần đang cứng lại…
Mà hình ảnh thực sự khiến Lưu Anh Nam cắn nát đầu lưỡi mình còn ở đằng sau. Ngay trên sô pha phía đối diện hắn, Diệp Tinh mặc bộ váy ngủ mỏng đang quỳ trên sô pha, mông nhếch lên cao, mặt dán xuống sô pha, hai cánh tay duỗi thẳng ra sau, hệt như bị người ta tóm hai tay ra sau lưng vậy. Tư thế vô cùng mê người, ngay cả chiếc quần lót nhỏ ở bên trong cũng lộ ra ngoài, đằng sau còn in hình một chú gấu mèo đang ăn lá trúc, khiến người ta hận không thể đút cho chú gấu mèo ăn thêm vật khác nữa.
Lăng Vân vô cùng tức giận, bộ dạng lúc này còn đáng sợ hơn cả ác quỷ. Bởi vì Lưu Anh Nam biết ác quỷ không gây thương tổn được cho mình, nhưng tay đấm chân đá ngón tay chọc của Lăng Vân lại có sức sát thương cực lớn.
- Hai người lúc nãy rốt cuộc mơ cái gì? –Lăng Vân rốt cuộc không nhịn được bộc phát, hét to một tiếng, thoáng cái đánh thức Diệp Tinh tỉnh lại từ trong mộng. Cô nàng lập tức chú ý tới tư thế của mình, trong cơn hoảng loạn suýt nữa ngã từ trên ghế sô pha xuống. Tiếp đó phản ứng đầu tiên của cô nàng chính là nhìn về phía thần binh của Lưu Anh Nam, sau khi nhìn thấy chỗ đó ướt đẫm, bỗng phát ra một tiếng thét kinh thiên động địa rồi chạy như điên vào trong phòng.
Hành động dị thường này dọa Lăng Vân giật nảy mình, hung tợn trừng mắt Lưu Anh Nam rồi vội vàng đuổi theo.
Lưu Anh Nam cười khổ, cho dù giấc mộng ban nãy rất chân thật nhưng mộng chung quy vẫn là mộng, hết thảy đều là hư ảo. Câu chuyện này nói cho những anh bạn hay đắm chìm trong mộng đẹp rằng, phải biết ra sức phấn đấu, nghiêm túc theo đuổi phụ nữ, sáng tạo ra thông qua hai tay mình, đổ mồ hôi sôi nước mắt giành lấy mới là chân thực. Điều đó so với nằm mơ càng vui vẻ hơn, ấy gọi là giấc mộng trở thành sự thật.
Thực ra liên quan về giấc mộng, ông trời đã rất quan tâm tới đàn ông. Có một niềm vui gọi là mộng tinh, chỉ đàn ông mới có!
Đây là lần Lưu Anh Nam "mộng tinh" sung sướng nhất, thoải mái nhất, chân thật nhất. Chân thật đến mức ngay cả Diệp Tinh đều tưởng rằng thực sự xảy ra. Song không bao lâu sau, cô nàng đi cùng Lăng Vân ra ngoài, ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa còn mặc thêm áo khoác, có thể nói là bọc kín kẽ. Lưu Anh Nam còn nhìn thấy từng tia máu ở đầu ngón tay giữa của cô nàng.
Diệp Tinh phát hiện ánh mắt của hắn liền vội vàng giấu tay mình ra sau lưng, từng bước đi tới, cảm giác đi lại hơi tập tễnh, còn cố ý kẹp chặt như rất đau vậy.
Lưu Anh Nam không nhịn được suy nghĩ đầy tà ác. Lẽ nào cô nàng lẫn lộn giữa hiện thực và giấc mơ, vì chứng thực, cô nàng tự mình động thủ thăm dò, kết quả đâm thủng màng bảo vệ?
Cô nàng chắc chắn là một cô gái ngây thơ có màng bảo vệ. Bởi vì điểm này Lưu Anh Nam từng cảm nhận ở trong mộng, chỉ là không ngờ rằng cô nàng lại dùng ngón giữa của mình để nghiệm chứng, quả thật là phá oan rồi!
Lưu Anh Nam đều đau lòng thay cô nàng, nhưng ánh mắt lại trước sau nhìn chằm chằm vòng eo của Diệp Tinh, rõ ràng là vẫn còn thèm thuồng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://Diệp Tinh vội vàng ngồi lên ghế sô pha, hai tay đan trước người, lấy nó để cản ánh mắt hừng hực của Lưu Anh Nam. Mọi thứ ban nãy thực sự quá chân thật, khiến cô nàng vội vàng đi nghiệm chứng.
Lăng Vân mù mịt đứng ở giữa hai người, lúc thì ngó Diệp Tinh, lúc thì ngó Lưu Anh Nam. Cô nàng tức giận bừng bừng, hỏi không ngừng:
- Rốt cuộc là thế nào? Ban nãy hai người mơ thấy gì? Quỷ đâu? Vì sao anh lại… ướt?
Lúc này Diệp Tinh cũng đang nhìn đăm đăm Lưu Anh Nam, mọi chuyện ban nãy với cô nàng mà nói thì quả thật giống như thoáng cái thể nghiệm vẻ muôn màu muôn dạng của cuộc đời, có kinh ngạc có sợ hãi có xấu hổ có sung sướng. Nói là mộng, nhưng lại chân thật như thế.
Lưu Anh Nam bị hai đôi mắt đẹp nhìn đăm đăm, hắn rất hưởng thụ cảm giác được mỹ nữ chú ý này. Hắn ra vẻ ung dung bình tĩnh, cao thâm khó lường nói:
- Mộng, hết thảy đều là mộng, không cần giải thích. Bởi vì bất kể xảy ra chuyện gì thì đều là hư ảo, làm người quan trọng nhất chính là bước nào đi bước nấy, có thể có mộng tưởng nhưng không thể sống trong giấc mộng hư ảo của mình hoặc do người khác tạo ra. Còn về thần tiên quỷ quái gì kia, tiên có đường tiên, quỷ có đường quỷ, người có đường người, mỗi người đi mỗi nẻo!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
629 chương
80 chương
501 chương
58 chương
197 chương