Địa Phủ Lâm Thời Công

Chương 148 : Ngủ

Lưu Anh Nam dùng thanh âm du dương trầm bổng giới thiệu kỹ càng về đặc điểm ngũ quan của mình. Lăng Vân ở bên cắn răng nhịn cười, cảm giác như Lưu Anh Nam đang mời chào bản thân vậy. Mà độ tập trung tinh thần của Diệp Tinh khiến người ta kinh hãi, cô nàng mặt không chút biểu cảm, ngay cả mắt đều không nháy một cái nhìn khuôn mặt Lưu Anh Nam, toàn lực phối hợp với hắn, trong đôi mắt đẹp sáng ngời toàn bộ đều là thân ảnh của Lưu Anh Nam. - Đôi mắt là cửa sổ tâm linh, trong lòng chất chứa điều gì đều sẽ phản ánh lại trong mắt. Bây giờ cô nhìn thấy điều gì từ trong mắt tôi? –Lưu Anh Nam và Diệp Tinh mặt đối mặt, mắt đối mắt, Diệp Tinh tập trung tinh thần cao độ nhưng lúc này vẫn không nhịn được đỏ mặt. Bởi vì trong mắt Lưu Anh Nam là bộ dáng xinh đẹp của cô nàng. Tương tự như thế, trong đôi mắt đẹp của cô nàng cũng bị gương mặt của Lưu Anh Nam lấp đầy. Đây hơi có vẻ như đang ve vãn nhau, Lăng Vân ở bên cười không nổi. Nếu không phải thấy Lưu Anh Nam nghiêm túc, khuôn mặt ngũ quan cân đối nhưng hoàn toàn không dính dáng gì tới đẹp kia dán sát khuôn mặt Diệp Tinh. Một người giống như cung nữ trong tranh, một người giống như ảnh trên lệnh truy nã, hoàn toàn không tương xứng, Diệp Tinh cũng không ưng hắn… Coi đây là lý do Lăng Vân mới nhịn xuống cảm giác chua chua trong lòng, ở một bên lẳng lặng nhìn, nghe Lưu Anh Nam giới thiệu bản thân nào là con ngươi phản chiếu mỹ nhân, đầu lưỡi thưởng thức hương nước miếng, trên mụn đầu đen mọc lông, lỗ mũi rộng tụ phúc khí, tai to dễ thấy tài, lòng bàn tay nắm ngọn núi, thương thần đâm thiên hạ… Lưu Anh Nam chuyện gì cũng kể, giới thiệu toàn bộ bản thân một lần. Lăng Vân cũng nhân cơ hội hiểu sâu thêm một phen, chỉ là không rõ lòng bàn tay nắm ngọn núi, thương thần đâm thiên hạ là ý gì? Mà mọi điều Lưu Anh Nam giới thiệu đều đi sâu vào trong đầu Diệp Tinh. Đây cũng là một tố chất cơ bản của diễn viên, chính là nhớ kỹ đặc điểm của người khác rồi diễn dịch ra trong khi biểu diễn. Tuy không rõ dụng ý của Lưu Anh Nam nhưng vì cứu mạng, Diệp Tinh trực tiếp coi Lưu Anh Nam thành nhân vật cô nàng sắp phải diễn, nghiêm túc ghi nhớ, nghiền ngẫm thấu đáo, cố gắng biến mình thành Lưu Anh Nam. Lưu Anh Nam giới thiệu từ đầu tới chân rồi lại giới thiệu từ chân lên đầu, lặp đi lặp lại không ngừng. Ban đầu Lăng Vân còn hơi có hứng thú nhưng sau đó nghe đến díp cả mắt. Song lại khiến cô nàng hiểu rõ một đạo lý, đó chính là: con người bất kể xấu đẹp, đều là một bộ xác thối bao gồm mũi mi mày mắt miệng mà thôi, ai cũng không nhiều hơn ai bao nhiêu, cũng không ít hơn ai bao nhiêu. Hơn nữa con người ta đều có một ngày sẽ già đi, xấu đi, duy nhất không thay đổi chỉ có tấm lòng và tình cảm ngày càng sâu đậm. Với Lăng Vân mà nói thì là như thế, nhưng với Diệp Tinh mà nói thì là hoàn toàn nhớ kỹ bộ dạng của Lưu Anh Nam, khắc sâu ấn tượng, khiến đầu cô nàng hoàn toàn không có một vết tích của người nào khác. Dưới sự ra hiệu của Lưu Anh Nam, cô nàng nhắm mắt trầm tư, thử tưởng tượng một vài thứ khắc sâu trong ấn tượng. Cô nàng ở nước ngoài nhiều năm, học chuyên ngành nghệ thuật nên có ấn tượng khắc sâu nhất với một vài tác phẩm nghệ thuật nổi tiếng thế giới. Cô nàng cố gắng thử nhớ lại, kết quả cô nàng kinh ngạc phát hiện, bức tượng điêu khắc David nổi tiếng, dáng người to cao, góc cạnh rõ ràng nhưng lại đắp khuôn mặt của Lưu Anh Nam. Nụ cười mỉm đầy bí ẩn của nàng Mona Lisa nổi tiếng lại biến thành nụ cười đáng khinh của Lưu Anh Nam. Trong bữa tối cuối cùng, chúa Jesu và 12 vị môn đồ cùng vào bàn ăn tối, nói ra tin tức bị người ta bán đứng, chúa Jesu ung dung trấn định nhưng nét mặt của 12 vị môn đồ lại có hoảng sợ, có phẫn nộ, có hoài nghi… vv… thần thái giống nhau như đúc, nhưng lúc này trong đầu Diệp Tinh, bất kể là chúa Jesu hay môn đồ đều biến thành bộ dạng của Lưu Anh Nam… Diệp Tinh thật sự không dám tưởng tượng tiếp nữa. Lúc mở mắt, khuôn mặt đáng khinh của Lưu Anh Nam ở ngay trước mắt, Diệp Tinh cảm thấy mình sắp điên lên mất. Cô nàng chưa bao giờ tưởng tượng qua, lại có một người đàn ông in dấu sâu sắc vào cõi lòng cô nàng như thế, như thể hòa tan vào linh hồn cô nàng vậy. - Tốt rồi, nhân lúc bây giờ mau đi ngủ đi! –Lưu Anh Nam bỗng mở miệng, vừa nói vừa cởi quần áo. Một chiếc áo sơ mi, một chiếc quần thể thao, chỉ khẽ nhúc nhích, trên dưới toàn thân hắn chỉ còn lại chiếc quần đùi Lăng Vân tự tay mặc giúp hắn, còn có vài sợi lông thò ra bên ngoài. - Anh làm gì đấy? –Lăng Vân vội vàng chạy tới nhảy xổ lên, che ở trước mặt Diệp Tinh. Thực ra che hay không che đã không còn ý nghĩa nữa rồi, bây giờ trong đầu Diệp Tinh toàn bộ đều là bộ dạng của Lưu Anh Nam, một vài chỗ tuy được quần đùi bảo vệ nhưng cũng rất tự nhiên có thể tưởng tượng ra. - Nằm mộng đương nhiên phải ngủ rồi. –Lưu Anh Nam móc ra từ trong túi quần hai tấm linh phù, một tấm viết "Đang Muốn Bắt Mày", một tấm đương nhiên chính là "Mày Cũng Tới Đây". Đây là đồ thuộc về Hắc Bạch Vô Thường, một tấm có thể khiến oan hồn lệ quỷ ở xung quanh hiện hình, một tấm có thể để cho oan hồn lệ quỷ nhập vào người hắn. Hiện hai tấm linh phù đều xuất hiện, "Đang Muốn Bắt Mày" dán trên trán để có thể cảm nhận được Đa Mộng Quỷ trong phạm vi lớn nhất. "Mày Cũng Tới Đây" dán trước ngực, lợi dụng thân thể mình để giam cầm Đa Mộng Quỷ. Cho dù không có nhiều khả năng thực hiện được, nhưng cũng có tác dụng cho hắn gặp được Đa Mộng Quỷ. Hai tấm linh phù vừa xuất hiện, Lăng Vân lập tức ngậm miệng, cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc. Lưu Anh Nam không hề có biện pháp, hoàn toàn là đột ngột nảy sinh ý tưởng, chỉ có thể cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời thôi. Thấy Lưu Anh Nam nghiêm túc như thế, Diệp Tinh cũng cố lấy dũng khí, nghiêng người nằm trên ghế sô pha, vẻ mặt an hòa, ung dung bình tĩnh đối mặt với hết thảy. Trước khi nhắm mắt cô nàng lại liếc Lưu Anh Nam một cái, không phải là muốn tăng thêm ấn tượng, chỉ là lần đầu tiên có người vì cô nàng, hơn nữa không phải vì sắc đẹp của cô nàng mà tận tâm tận lực như thế, thậm chí bất chấp nguy hiểm, có thể nói là đồng sinh cộng tử. Đối với người như thế, không cần người khác nài ép, cô nàng cũng nên liếc hắn một cái, nghiêm túc liếc hắn một cái, bất kể kết cục ra sao, đều nên nhớ kỹ hắn. Đôi mắt sáng ngời như nước kia nhìn chằm chặp Lưu Anh Nam, ánh mắt dịu dàng như gió đọng trên khuôn mặt hắn cũng tăng thêm cho hắn vài phần tin tưởng. Hắn mặc quần đùi nằm ở một bên khác trên sô pha, không hẹn mà cùng nhắm mắt với Diệp Tinh. Lăng Vân ngơ ngác đứng ở giữa hai người, liếc qua Diệp Tinh ngủ ngon lành ở bên trái, lại liếc qua Lưu Anh Nam mặc quần đùi ở bên phải. Điều này khiến Lăng Vân cảm thấy rất mất tự nhiên, cảm giác như họ đang ngủ cùng nhau vậy. Lưu Anh Nam nổi tiếng là vô tư, ăn no lại nằm. Diệp Tinh lúc này cũng cố lấy dũng khí, dũng cảm đối mặt hết thảy, cho nên hai người rất nhanh liền ngủ mất. Lưu Anh Nam thì ngáy khò khò, Diệp Tinh thì nghiến răng, Lăng Vân thì chịu hành hạ. Có điều rất nhanh Lăng Vân phát hiện ra Diệp Tinh vốn đang ngủ ngon lành bắt đầu xao động, thân thể đang uốn éo không theo quy luật, hệt như tùy lúc sẽ tỉnh dậy, lại giống như rất đau đớn. Căn phòng vốn đang ấm áp trong nháy mắt giống như nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, khiến Lăng Vân không nhịn được rùng mình một cái, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh, như thể có một bóng người quỷ dị chợt bay qua trước mắt cô nàng, lặn vào trong cơ thể Diệp Tinh…